Vì vậy, vùng đất tế trời đã cử người đi tìm Đoàn Tứ Hải, nói việc này cho Đoàn Tứ Hải biết, ra lệnh cho Đoàn Tứ Hải phối hợp với vùng đất tế trời, phải lấy được chí bảo.
<
Đoàn Tứ Hải thiên phú dị bẩm, từng tu luyện ở vùng núi tế trời, nhưng sau đó bị đuổi khỏi vùng núi tế trời vì một việc nào đó.
Vì vậy, ông ta chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh của vùng núi tế trời, không dám nói một chữ không.
Advertisement
Ban đầu, Đoàn Tứ Hải định dùng vũ lực để trấn áp Đại trưởng lão để đoạt lại chí bảo, nhưng bị người được phái đến từ vùng núi tế trời phủ quyết.
Bởi vì chí bảo trong tay Đại trưởng lão quá quan trọng, trong thời gian ngắn có thể nâng cao thực lực, không thể rút dây động rừng, cũng không thể mạnh mẽ cưỡng cầu, miễn cho Đại trưởng lão bất chấp tất cả, hủy diệt chí bảo, vậy thì mất nhiều hơn được.
Vào lúc này, việc Tô Huyền Thiên giết chết trưởng lão của Vô Ảnh Tông ở Giang Bắc đã gây ra rất nhiều náo động. Đoàn Tứ Hải thấy vậy, trong lòng sinh ra một kế, lấy đại Tuyết Liên năm ngàn năm tuổi ra định gài bẫy giết chết Đại trưởng lão.
Trong Vô Ảnh Tông, ngoài Minh chủ là ông ta ra, thực lực của Đại trưởng lão là mạnh nhất, hơn nữa còn khống chế thực quyền, thật sự là dưới một người trên vạn người.
Bởi vậy, Đoàn Tứ Hải có thể xác định, cây Tuyết Liên này nhất định sẽ rơi vào tay của Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão cũng nhất định phải có được Tuyết Liên, bởi vì Tuyết Liên có thể kéo dài tuổi thọ, đây chính là điều mà Đại trưởng lão cần.
“Đáng tiếc, lãng phí một cây Tuyết Liên năm ngàn năm tuổi, đây chính là phương thuốc quý giá mà vùng núi tế trời ban thưởng cho mình.” Lúc này Đoàn Tứ Hải hơi có chút tiếc nuối.
“Đoạn Minh chủ.”
Trong đêm tối đột ngột vang lên một giọng nói lạnh lùng. Ngay sau đó, một thanh niên mặc áo choàng màu xanh lá đột nhiên xuất hiện, đứng sau lưng Đoàn Tứ Hải.
Người thanh niên có mái tóc dài
bồng bềnh, một bộ y phục cổ trang, khuôn mặt tuấn tú, chiếc mũi ưng cao thẳng rất nổi bật.
Lúc này trên mặt anh ta lộ ra nụ cười nhàn nhạt, mở miệng nói: “Chỉ là một cây Tuyết Liên năm ngàn năm tuổi mà thôi, có cái gì mà đáng tiếc, tôi cam đoan với ông sau khi xong chuyện sẽ xin vùng núi tế trời đưa cho ông thù lao phong phú.”
“Thạch công tử.”
Đoàn Tứ Hải kịp phản ứng, vội vàng xoay người, ôm quyền cười nói: “Ha ha, nếu như vậy thì cảm ơn Thạch công tử.”
Người thanh niên mặc áo xanh, họ Thạch, gọi là Thạch Hiên, đến từ vùng núi tế trời – Thái Sơn.
“Đoạn Minh chủ khách khí rồi.”
Thạch Hiên cười cười, rồi sau đó dò hỏi: “Mọi chuyện thế nào rồi?”
“Thạch công tử yên tâm, tôi đã sắp xếp xong xuôi. Trong vòng vài ngày nữa, Hứa Sơn Cư sẽ chết vì trúng độc.”
Đoàn Tứ Hải cười nhẹ nói: “Sau khi ông ta chết, tôi sẽ đích thân lục tung nơi ở của ông ta, nhất định sẽ tìm được chí bảo kia.”
“Ừm, được, vậy tôi yên tâm rồi.” Thạch Hiên hài lòng gật đầu.
“Thạch công tử.”
Đoàn Tứ Hải hơi khó hiểu, tò mò hỏi: “Rốt cuộc Hứa Sơn Cư đã lấy được thứ gì mà lại khiến cho vùng núi tế trời hứng thú?”
“Đoạn Minh chủ!”
Thạch Hiên nghe vậy sắc mặt lập tức lạnh đi, lạnh lùng nói: “Về chuyện này, tốt nhất ông không nên hỏi quá nhiều, biết quá nhiều, sẽ không tốt cho ông!”
“Ngoài ra, sau khi Hứa Sơn Cư chết, lập tức thông báo cho tôi biết, việc tìm chí bảo giao cho tôi là được, không phiền Đoạn Minh chủ lo lắng.”