“Khoan dung cái rắm, nếu không phải tên đó ra tay đánh bại cha. Thạch Hiên sao lại có cơ hội làm cho ông đây tàn phế, phải độc ác với ông ta, cho dù chết đi nữa cũng phải hành hạ. Con người phải có lòng khoan dung cái gì chứ, chỉ là nói mà thôi. Có thù tất báo mới là lẽ đúng!”
<
Tô Kiền Khôn quở mắng nói: “Con khoan dung quá mức rồi. May là còn có Tô Thương làm ấm lòng cha.”
Tô Thần Binh: “...”
Advertisement
Sau khi rời khỏi mật thất dưới lòng đất, Tô Thương nhìn thấy Tiêu Đình, anh đi thẳng vào vấn đề. Rất nhanh đã ở trong căn nhà bên cạnh, nhìn thấy xác của Đoàn Tứ Hải.
Bên cạnh còn có một cái xác đang nằm. Đích thị là địa tông hậu kỳ Thạch Hiên.
“Đại thiếu gia, trong người hai người này có chân khí dâng trào. Đã chết được bốn ngày nhưng xác không có hiện tượng thối rữa. Tôi định đưa đến nơi hỏa táng, cậu tìm xác của bọn họ làm cái gì?” Tiêu Đình tò mò hỏi.
Quách Ý bên cạnh nghe thấy rồi cau mày: “Tiêu Đình, chuyện của đại thiếu gia, còn phải báo lại với cậu à?”
“Đương nhiên không cần.”
“Vậy cậu đừng hỏi nhiều!” Quách Ý nghiêm mặt nói, anh ta đối xử với Tô Thương vô cùng tôn kính, không gì có thể so sánh được.
Tiêu Đình hoang mang, trong mắt tràn đầy sự nghi ngờ.
Anh ấy nhớ Quách Ý không có thiện cảm tốt với đại thiếu gia, giống như mình vậy. Đều cảm thấy hổ phụ sinh khuyển tử, đại thiếu gia không xứng làm con trai của chủ nhân.
Bây giờ sao vậy chứ, tại sao Quách Ý lại kính nể với đại thiếu gia như thế?
Tô Thương không có trả lời câu hỏi của Tiêu Đình, ánh mắt rơi và xác của Đoàn Tứ Hải và Thạch Hiên. Không do dự mà đặt thi thể vào trong vòng lưu trữ.
“Cái… Cái gì, cái xác… Biến mất rồi!”
Tiêu Đình nhìn thấy cảnh này mặt mày lập tức tái
mét, vội vã xông vào phòng nhìn xung quanh. Kết quả phát hiện thực sự không thấy cái xác nữa rồi.
Sao lại có thể?
Gặp quỷ rồi sao?
Mặt mày Tiêu Đình đầy sự kinh ngạc.
“Quách Ý, cậu nói chuyện của tôi cho Tiêu Đình đi. Dặn dò cậu ấy giữ bí mật, tôi còn có chuyện khác, đi trước đây.”
Tô Thương cười rồi xoay người rời khỏi trang viên nhà họ Tô, lái xe đi thẳng đến chợ Đen Cửu Môn.
“Tạm biệt đại thiếu gia.”
Sau khi Tô Thương đi, Quách Ý nhìn Tiêu Đình, cười nhẹ: “Người anh em, cậu may mắn rồi.”
“Ý gì Quách Ý. Sao càng ngày tôi càng hồ đồ rồi?” Tiêu Đình cau mày nói.
“Ha ha.”
Quách Ý nở nụ cười, rồi sau đó mở lòng bàn tay ra, ngưng tụ ra một quả cầu chân khí.
“Tông sư!”
“Quách Ý, cậu đã bước vào cảnh giới của tông sư rồi!”
Tiêu Đình vô cùng kinh ngạc, không thể tin mà nói: “Điều này không thể nào, thực lực của cậu và tôi tương đương nhau. Năng lượng luôn đạt đến đỉnh cao phù hợp với sức lực của bản thân, sao đột nhiên có thể lên tông sư chứ!”
“Với năng lực của bản thân tôi, nhất định sẽ không trở thành tông sư nhanh như vậy đâu. Tất cả mọi thứ đều là đại thiếu gia đã ban cho tôi, thực ra đại thiếu gia…”
Quách Ý không che giấu nữa, theo như ý của Tô Thương. Nói cho Tiêu Đình biết đầu đuôi ngọn ngành về thân phận khác của Tô Thương và những chuyện Tô Thương đã làm.
Tiêu Đình, rốt cuộc cũng ngẩn người rồi.
…