“Vậy thì tôi cũng không nói nhiều nữa, hôm nay tôi đến sơn trang Y Vân là vì một chuyện.”
<
Tô Thương lộ ra nụ cười, một nụ cười rất nhẹ rồi nói: “Trương Khổ Mộc, không biết ông có thể đáp ứng với tôi được hay không.”
Advertisement
Mặc dù Trương Khổ Mộc đã hơn một trăm tuổi, tuổi già sức yếu, nhưng dù sao Tô Thương đã tu luyện mười vạn năm.
Đối với Tô Thương mà nói, Trương Khổ Mộc chỉ là vãn bối, vì vậy cho nên trong giọng điệu của Tô Thương không hề có chút kinh nể gì với trưởng bối, chỉ như nói chuyện ngang hàng với nhau mà thôi.
“Tô thiếu gia, khụ, cuộc nói chuyện vừa nãy giữa cậu và Triệu trưởng lão, ta đều nghe thấy hết rồi.”
Trương Khổ Mộc ho một tiếng, sau đó cười nói: “Hóa ra Hoa Thời Mạc lại là đồ đệ của cậu, có lẽ cậu đã biết được mục đích tổ chức đại hội thầy thuốc ở Giang Bắc.”
“Những gì anh ta nói là thật, quả thật tôi có ý muốn lôi kéo cậu, hơn nữa cực kì cấp bách.”
“Tô thiếu gia, thiên phú của cậu như yêu quái, từ khi còn trẻ cậu đã bước chân vào cảnh giới địa tông, hôm nay vừa một chiêu đã đánh bại được Triệu trưởng lão địa tông hậu kỳ, thiên phú như vậy thiên hạ cực kỳ hiếm có, Dược Vương Điện chúng ta đang khao khát nhân tài, mà cậu chính là nhân tài mà chúng ta cần.”
Gương mặt Trương Khổ Mộc hiền từ, nghiêm túc nói: “Bất kể là chuyện gì, Tô thiếu gia cứ nói đừng ngại, trời đất chứng giám, nếu như không trái với với lương tâm, ta sẽ không do dự mà trực tiếp đồng ý với cậu.”
“Ha ha.”
Tô Thương bước lên trước một bước, đầu tiên là nở nụ cười, sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm túc nói: “Tôi cần ông, nhường lại vị trí điện chủ, từ nay về sau, tôi sẽ lên làm điện chủ, tiếp quản vị trí đứng đầu Dược Vương Điện!”
Rì rầm!
Vừa dứt lời, trong khoảng thời gian ngắn hiện trường như bùng nổ.
“Hỗn xược, Tô Huyền Thiên, cậu chỉ mới hai mươi tuổi là cùng, có tư cách gì lên làm điện chủ chứ!”
“Hừ, tuổi không lớn lắm nhưng gan thì không hề nhỏ đấy, trước mặt điện chủ, sao cậu dám nói lời ngông cuồng như vậy!”
“Mặc
dù Dược Vương Điện ta phải cống nạp cho ba thế lực lớn, nhưng không phải là quả hồng mềm, nhìn quanh giới luyện võ, không hề có bất kỳ thể lực nào dám ra tay với Dược Vương Điện, cậu lại muốn làm điện chủ, ha ha, mơ mộng hão huyền vừa thôi!”
……
Toàn bộ y sĩ đều sôi sục căm phẫn, nhìn về phía Tô Thương bằng ánh mắt ngập tràn phẫn nộ.
Dược Vương Điện là sự tồn tại đặc thù của giới luyện võ!
Mặc dù Dược Vương Điện phải cống nạp cho ba thế lực lớn, thậm chí còn phải quy thuận dưới sự liên hợp của các tông phái nhất đẳng.
Nhưng các vị y sĩ không hề nói sai, dưới trần gian, không hề có bất cứ một người nào, bất cứ một thế lực nào, dám chân chính đắc tội với Dược Vương Điện.
Sự tồn tại của Dược Vương Điện đối với giới luyện võ mà nói là vô cùng quan trọng, giống như cá không rời nước. Dược Vương Điện chính là nước.
Cho dù là vài thế lực đe dọa đến Dược Vương Điện đòi lấy tài nguyên tu luyện, nhưng nếu như Dược Vương Điện không cho, bọn họ cũng chỉ có thể bất lực chịu thua.
Bởi vì giới luyện võ không thể rời bỏ được Dược Vương Điện!
Nếu như không có Dược Vương Điện, bọn họ đi đâu để tìm được tài nguyên tu luyện? Bị thương ngã bệnh thì tìm người nào để điều trị?
Thiên hạ rộng lớn, y sĩ cũng nhiều, những y sĩ chưa gia nhập Dược Vương Điện cũng nhiều như lông trâu, mỗi một tông phái, cho dù là tông phái nhỏ đều có sự tồn tại của y sĩ. Nhưng y sĩ có y thuật cao chân chính chỉ tồn tại ở Dược Vương Điện, không có khả năng thứ hai!