Trải qua hai ngày hai đêm, Tô Thương đã hút khô toàn bộ linh khí trong thắt lưng, thành công đạt tới luyện khí tầng hai.
"Linh lực của tôi tăng gấp hai gấp ba rồi, bây giờ mà gặp được Tiếu Diện Phật, tôi tự tin có thể thoải mái đánh bại ông ta."
Tô Thương cảm nhận sức mạnh của mình, nhẹ nhàng cười nói: "Mà Tiếu Diện Phật là cao thủ số một số hai Giang Bắc, ngay cả cha mình cũng kiêng dè ông ta, haha, bây giờ mới tính là có thể tự lực bảo vệ chính mình."
"Hai ngày ở trong phòng khó chịu quá, đã đến lúc đi ra ngoài đi dạo một chút."
Nghĩ đến đây Tô Thương quay sang nhìn đồng hồ, đã bảy giờ rưỡi tối, liền định hẹn Lý Nguyệt đi ăn cơm tối và gì đó.
Mặc dù anh ấy cùng với Lý Nguyệt mà nói chẳng qua là mới gặp nhau vài lần thôi, nhưng lại sinh ra không ít cảm tình.
Đầu tiên Lý Nguyệt là vợ chưa cưới của Tô đại thiếu gia, tiếp theo Lý Nguyệt và Thanh Hoàng nữ đế có dáng vẻ giống nhau như đúc, các lý do kết hợp lại, làm cho Tô Thương rất thích Lý Nguyệt.
Đương nhiên nguyên nhân chính là bởi vì Lý Nguyệt quá đẹp, nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, còn đẹp hơn tiên nữ ở trong đảo tiên nữ.
Hạ quyết tâm, Tô Thương gọi điện thoại cho Lý Phi Tuyên, nhẹ nhàng cười nói: "Vợ à, tối nay có rảnh không, cùng nhau ra ngoài ăn cơm tối nhé."
"Tô Thương."
Lý Nguyệt ở bên kia điện thoại lo lắng trả lời: "Anh còn có lòng dạ để ăn cơm à, hai ngày nay anh làm cái gì, vì sao em gọi điện thoại anh không nghe máy, Tô gia xảy ra chuyện lớn anh có biết không?"
Tô Thương nhíu mày, nghi ngờ hỏi: "Làm sao vậy?"
"Cao thủ đứng đầu Kim Tự Tháp Giang Bắc Tiếu Diện Phật, không biết vì sao mà hôm qua nói đêm nay phải giết sạch Tô gia."
Lý Nguyệt lo lắng nói: "Anh bây giờ đang ở đâu, không xảy ra chuyện gì chứ?"
Tiếu Diện Phật?
Lão già không sợ chết này, ông đây còn chưa tìm ông tính sổ, mà ông ngày càng lộng hành.
Như thế cũng đúng lúc, đêm nay tôi đây sẽ xử ông!
Suy nghĩ đến đây, Tô Thương nhẹ nhàng cười nói: "Anh không sao, được rồi, vợ à, em không cần lo lắng, Tô gia cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
"Anh nói có thật không, hai ngày nay đại gia tộc Giang Bắc, ngoại trừ nhà họ Vương ra, toàn bộ đều xa lánh Tô gia, cho rằng Tô gia khó có thể thoát được kiếp nạn này."
Lý Nguyệt quan tâm nói: "Tô Thương, anh tốt nhất đừng lộ mặt, tìm cơ hội đi ra nước ngoài một thời gian đi, Tiếu Diện Phật không phải dễ động vào đâu."
"Đừng lo lắng cho anh, yên tâm đi, anh còn có việc phải làm, anh cúp điện thoại trước đây, khi nào rảnh sẽ hẹn em đi ăn cơm."
Tô Thương trước là an ủi Lý Nguyệt, sau đó tắt điện thoại rồi bấm gọi Tô Thần Binh."
"Cha, Tô gia xảy ra chuyện phải không?" Điện thoại vừa kết nối tới, Tô Thương liền hỏi.
"Ừm, làm sao con biết?" Tô Thần Binh mệt mỏi hỏi.
"Chuyện ầm ĩ như vậy, con không biết thì cũng khó." Tô Thương nói tiếp: "Sao cha không nói cho con biết, dù sao con cũng là đại thiếu gia của nhà họ Tô."
"Nhóc con, một là con không có quan hệ, hai là con không có thực lực, chỉ là một phế vật, nói cho con biết có ích gì sao?"
Tô Thần Binh thản nhiên nói: "Cha muốn xin trợ giúp từ thành phố, với những cống hiến của cha và ông nội con đã làm cho thành phố, có thể thành phố sẽ cử người đến giúp chúng ta."
"Đêm nay liên quan đến sự tồn vong của Tô gia, ở trong nhà và bên ngoài Tô gia, cha đã giăng lưới, sẵn sàng chiến đấu với Tiếu Diện Phật cho đến chết."
"Con cứ ở lại biệt thự ven sông cho thật tốt đi, không có ai biết con đang ở đó, nếu Tô gia xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tiêu Đình sẽ đưa con rời khỏi Giang Bắc."
Tô Thần Binh giọng chứa đầy buồn bã, nói tiếp: "Đến lúc đó, con phải đến biên giới tìm chị con, chị con sẽ bảo vệ cho con."
Nghe được những lời này, Tô Thương trong lòng rất khó chịu, nhịn không được mà hỏi: "Cha, Tiếu Diện Phật không phải sợ ông nội của con sao, sao lại đột nhiên muốn tiêu diệt Tô gia."
"Tô Cảnh Hàm!"
"Tất cả là do Tô Cảnh Hàm ngấm ngầm giở trò!"
Tô Thần Binh nghe thấy vậy liền cắn răng nói: "Theo lệnh của ông nội con, cha đã nói những lời cay nghiệt để đáp lại Tiếu Diện Phật, còn hù dọa hắn."
"Chính là Tô Cảnh Hàm ăn cây táo rào cây sung, đúng là đồ chó má, còn đem chuyện ông nội con