"Thưa cậu chủ, rạng sáng nay Hoa Thời Mạc nhắn tin đến, nói tổng bộ Dược Vương điện có mai huyền quy ngàn năm."
<
Hứa Sơn Cư nghe nói: "Có điều là nếu muốn lấy đồ từ tổng bộ ra, cần phải có lệnh bài của trưởng lão, bây giờ trưởng lão của Dược Vương điện đều ở Vân Sơn Trang, sợ chậm mấy ngày nữa mới có thể đưa mai huyền quy ngàn năm đến đây được."
Advertisement
"Đã có mai huyền quy ngàn năm rồi, thì có thể luyện chế sinh cốt đan, nhưng vết thương của cha và ông nội, thì không thể kéo dài quá lâu."
Tô Thương nghe vậy, nhíu mày, thoáng có chút không vui.
Đúng lúc này, một thân hình gầy nhỏ, khóc sướt mướt chạy vào biệt thự ven sông.
Người này chính là Vương đại thiếu gia mấy ngày không gặp, Vương Phú Quý.
"Ôi, ôi ôi, Tô đại thiếu gia, ông đây mang thai rồi...Ơ, không đúng, là ông đây thất tình rồi chứ."
Vương Phú Quý chạy tới, trực tiếp ôm lấy Tô Thương, nước mắt nước mũi một hàng dài chảy xuống thút thít, đồng thời lấy nước mũi bôi bôi lên quần áo Tô Thương.
"Cmn chứ, cách xa tôi một chút."
Tô Thương đẩy Vương Phú Quý ra đầy ghét bỏ, sau đó nhịn không được mà hỏi: "Vương đại thiếu gia, khóc cái gì mà khóc, đang yên ổn sao tự dưng thất tình rồi, không phải là sau khi cậu mạnh lên, đã áp dụng kiểu bạo lực gia đình, đánh Lưu Sở Điềm chạy mất đó chứ?"
"Cái rắm!"
"Ông đây là người thế nào, sao lại có thể là loại đó được chứ!"
Vương Phú Quý vội vàng phủ nhận, sau đó mặt mũi tràn đầy ưu thương nói: "Tô đại thiếu gia, anh thật sự là không biết sao, sau khi anh giúp tôi mạnh lên, tôi liền tìm Lưu Sở Điềm, kết quả là biết được cô ấy đã về thành phố mất rồi."
Tô Thương nghe vậy, khẽ cười nói: "Cái này không phải vừa vặn hay sao chứ, dù sao thì cậu
cũng không thích cô ấy, thậm chí là rất chán ghét cô ấy, bây giờ cô ấy đi rồi, không phải đúng ý cậu hay sao hả."
"Đúng vậy đó."
Vương Phú Quý biểu cảm phức tạp nói: "Ngay từ đầu tôi cũng nghĩ như vậy, thậm chí vì để ăn mừng cô ấy đi mà tôi còn mở một bình rượu Champagne, đi đến quán bar tìm bảy, tám em kỹ thuật viên mỹ nữ, định uống sạch hết đây."
"Nhưng không biết vì cái gì mà trong lòng tôi cứ luôn trống vắng, rượu Champagne ngon như vậy, nhưng tôi lại thấy khó mà nuốt xuống, mấy cực phẩm kỹ thuật viên thế kia mà cũng không làm tôi mở miệng được, đây chính là cảm giác thiếu một cái gì đó, giống như tôi đã mất đi một thứ rất quan trọng, trong đầu lại không tự chủ được mà nhớ đến cái cô gái bạo lực Lưu Sở Điềm kia."
Nói đến đây, Vương Phú Quý nhìn Tô Thương, nói như chứng thực: "Tô đại thiếu gia, anh nói xem đây có phải là bệnh tương tư hay không, tôi không phải yêu cô ấy rồi chứ?"
"Cô ấy cũng có gì tốt đâu chứ, ở Giang Bắc mấy hôm nay, cứ cách năm, ba bữa lại đánh tôi, còn ép tôi quỳ dưới vỏ sầu riêng, cmn, vì cái gì mà tôi lại cứ muốn gặp cô ấy vậy chứ?" Vương Phú Quý nghĩ trăm đường vẫn không giải thích được.
"Ha ha."
Tô Thương khẽ cười nói: "Vương đại thiếu gia, theo tôi thấy, cậu có khuynh hướng thích bị tra tấn, không ai đánh cậu thì cậu liền bị ngứa ngáy toàn thân rồi."
"Nói vớ vẩn, cha tôi đánh tôi còn ít nữa sao chứ?"