"Quán.
.
.
bar sao?"
Hoa Thanh Đại nghe vậy, có chút sững sờ, tức giận nói: "Ông nội, cháu không nghe nhầm đấy chứ, đi quán bar mà ông cũng cho nghỉ sao?"
"Thái độ của ông đối với Tô đại thiếu gia thật không bình thường chút nào, ông nội, có phải Tô đại thiếu gia uy hiếp ông không?"
"Được rồi, Thanh Đại, sau này chuyện của Tô Thương cháu cũng không cần phải quan tâm."
Hoa Thời Mạc không giải thích, mà là nói: "Thanh Đại, cháu tới tìm ông có chuyện gì không?"
Hoa Thanh Đại tức giận uất ức, nhưng ông nội cô lại nói như thế, cô chỉ có thể bỏ qua.
Ngay sau đó.
Hoa Thanh Đại đáp lời: "Ông nội, cháu muốn nói với ông một tiếng, là trưa nay cháu có việc phải ra ngoài không ăn cơm đâu."
"Ừm? Cháu đi đâu thế?" Hoa Thời Mạc nghi hoặc nói.
"Anh Nạp Lan Minh Triết hẹn cháu cùng đi ăn trưa ở Yến Tây Hồ." Hoa Thanh Đại thẹn thùng nói, mặt đỏ bừng lên.
"Yến Tây Hồ sao?"
Hoa Thời Mạc đứng người vài giây rồi nói: "Ngay cả lão già như ông cũng biết nơi đó là nhà hàng tình nhân, cháu với Nạp Lan tiến triển đến mức nào rồi?"
"Ông nội, cái gì mà mức nào, chúng con còn chưa chắc chắn, bữa ăn này là bữa ăn bình thường của những người bạn thôi." Hoa Thanh Đại đỏ mặt nói.
"Bạn bè mà đến Yến Tây Hồ ăn cơm cùng nhau sao?"
Hoa Thời Mạc thản nhiên nói: "Thanh Đại, tốt nhất cháu nên giữ khoảng cách với Nạp Lan Minh Triết, ông vẫn không đoán được người đó như thế nào."
"Anh Nạp Lan Minh Triết rất phong độ, suy nghĩ lại sâu sắc, ông không biết sao."
Hoa Thanh Đại liếc nhìn ông nội một cái rồi nói: "Hơn nữa, ông nội, lần trước ông còn khen anh Nạp Lan Minh Triết nhìn xa trông rộng, cho phép cháu tiếp xúc nhiều hơn với anh ấy, bây giờ ông lại đổi ý lại sao?"
"Lần trước là lần trước, lần này là lần này."
Hoa Thời Mạc còn nói: "Tóm lại, cháu phải giữ khoảng cách với hắn, đừng thân thiết quá."
Hoa Thời Mạc có lẽ đã đoán ra được ý đồ của Nạp Lan Minh Triết, chắc chắn có liên quan đến đan dược tổ truyền của mình.
Lần trước gặp mặt, Nạp Lan Minh Triết muốn mua nhưng bị ông ấy từ chối.
Hoa Thời Mạc cảm thấy Nạp Lan Minh Triết tiếp cận cháu gái của ông, mục đích chính là vì tổ truyền đan dược, điều này làm cho ông trở nên ác cảm đối với Nạp Lan Minh Triết.
Chẳng qua việc này không tiện nói cho Hoa Thanh Đại.
"Ông nội, con người ông sao lại không rõ ràng như vậy, đối với cái tên phế vật Tô Thương thái độ thì bao dung, nhưng đối với anh Nạp Lan Minh Triết lại ác cảm như vậy, có phải ông nhận nhầm hai người này phải không?"
"Thôi, cháu mặc kệ ông nghĩ như thế nào, tới giờ cháu phải đi ăn cơm với anh Nạp Lan Minh Triết rồi."
Hoa Thanh Đại bĩu môi, không thèm để ý đến Hoa Thời Mạc ý muốn ngăn lại, quay người đi ra khỏi phòng.
Hoa Thời Mạc thấy vậy, chỉ có thể bất lực mà thở dài.
.
.
.
.
.
Tô Thương đi ra khỏi phòng, liền lấy điện thoại ra gọi cho Lý Nguyệt, hẹn cô ra nhau ở bờ hồ trong khuôn viên trường.
Lúc này, Tô Thương ngồi trên ghế dài đợi Lý Nguyệt.
Bờ hồ này chính là thánh địa hẹn hò của trường học, xung quanh tụm năm tụm ba đều là tình nhân, không coi ai ra gì mà ôm ấp nhau.
"Cậu xem bạn học kia, một mình mà cũng đến bờ hồ, thấy chúng mình hai người ngồi với nhau như thế này không cảm thấy khó chịu sao?"
"Haha, nói không chừng anh ta không có tiền ăn cơm trưa nên muốn đến đây để ăn cơm chó đấy."
"Mọi người đừng khách khí, cứ cho nhiều cơm chó vào, cho anh bạn này ăn cho no."
Mấy đôi tình nhân này nhìn sang Tô Thương mà cười nhạo.
Nhưng đúng lúc này, Lý Nguyệt mặc váy dài màu tím nhạt, chậm rãi đi tới.
Làn da trắng nõn nà, nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, tóc dài ngang eo, khí chất tao nhã, vừa mới xuất hiện đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Ngay sau đó.
Lý Nguyệt đi đến bên cạnh Tô Thương nói: "Tô Thương, bảo em đến đây làm gì?"
"Vợ à, giờ không phải trưa rồi sao, anh muốn mời em đi ăn cơm." Tô Thương nhẹ nhàng cười nói.
"Ừm."
Lý Nguyệt gật đầu nói: "Đến căng tin ăn đi, chiều nay em còn có giờ học, không thể đi xa được."
"Được."
Tô Thương cười đáp lại, sau đó cùng Lý Nguyệt rời khỏi bờ hồ.
"Mẹ kiếp, cái cô nữ sinh vừa rồi có phải là Lý Nguyệt khoa tài chính không?"
"Đúng rồi, chính là Lý Nguyệt, khuôn mặt toát lên vẻ đẹp tuyệt vời, không thể sai được."
"Tên kia gọi Lý Nguyệt là vợ mà Lý Nguyệt không phản ứng gì, thế mà chúng ta còn nói cho cậu ta ăn cơm chó, mẹ kiếp."
Nhìn thấy cảnh này, mấy đôi tình nhân có mặt ở đó ngây người ra, trong mắt những người con trai ở đó đều là hâm mộ và ghen tị.
Rất nhanh.
Tô