Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 486


trước sau

Vừa dứt lời, bóng dáng của Sở Phục Thịnh lóe lên, rồi đột nhiên đâm thẳng về phía Tô Thương.  

<

Vù!  

Advertisement

Ánh mắt Tô Thương run lên, ngay khoảnh khắc đầu tiên anh liền thi triển Xích Thiên Nhai để tránh né, không dám chống trả trực diện.  

Anh có thể cảm nhận rõ ràng được thanh nhuyễn kiếm đang ở trong tay của Sở Phục Thịnh thực lực tăng lên dữ dội, không phải mình có thể ứng đối được cho nên chỉ có thể tránh đi.  

Chỉ Xích Thiên Nhai không ngừng được thi triển ra, Tô Thương dự định chạy ra khỏi trang viên.  

"Sớm biết cậu thân pháp quỷ dị rồi, cho nên nếu như cậu trốn chạy thì tôi cũng khó mà đuổi kịp."  

"Nhưng mà đánh nhau lâu như vậy rồi mà cậu từ đầu đến cuối cũng không rời khỏi trang viên nhà họ Tô, ắt hẳn là có e ngại điều gì nhỉ."  

Sở Phục Thịnh lạnh lùng nói: "Nếu như không ngoài suy đoán của tôi thì người nhà của cậu đều đang ở trong trang viên nhỉ, cậu lo lắng cho bọn họ, cho nên mới không chạy trốn."  

"Tô Thương, giờ này phút này, nếu như cậu rời khỏi trang viên thì tôi sẽ không đuổi theo cậu nhưng tất cả mọi người ở trong trang viên này đều phải chết hết!"  

Thanh nhuyễn kiếm trong tay Sở Phục Thịnh lóe lên tia sáng xanh lấp lánh, cùng với khí tức âm lãnh trên người ông ta, hợp lại với nhau càng tăng thêm sức mạnh, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi sẽ băm họ thành ngàn mảnh, để họ nhận hết mọi sự giày vò!"  

"Ông dám!"  

Tô Thương nghe thấy như vậy, lập tức dừng chân lại, hai mắt đỏ ngầu, không kiềm được tức giận nhìn chăm chú Sở Phục Thịnh, lạnh giọng nói:
"Đồ chó, tôi vốn dĩ muốn tha cho ông một mạng, để ông biết khó mà lui, nhưng ông lại ức hiếp người quá đáng mà!"  

"Được được được!"  

"Đã như vậy, đêm nay ông cứ ở lại đây đi nhé!"  

"Chìa khóa...Đông phủ!"  

Vừa dứt lời, ánh mắt Tô Thương hờ hững, hai tay nhanh chóng nắm lại, một đồ vật nhỏ như quả dưa leo từ trong cơ thể của anh lao ra, lơ lửng giữa không trung.  

Boong!  

Chìa khóa của Đông phủ, cảm nhận được cơn phẫn nộ của Tô Thương, toàn thân phát ra ánh sáng lập lòe, tản ra khí tức lạnh lẽo khiến người ta run sợ.  

Tô Thương không chần chờ nữa, lập tức đem tất cả linh khí trong cơ thể mình ra đưa toàn bộ vào trong chìa khóa của Đông Phủ.  

Sau một lúc, ánh sáng của chìa khóa Đông Phủ càng thêm chói lòa, uy thế cũng càng cường hãn hơn.  

"Cái này..."  

Sở Phục Thịnh nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức giật mình không thôi, trong lòng vậy mà nảy sinh ra nỗi sợ hãi vô cùng.  

Đỗ Hồng Cẩm ở cách đó không xa cũng y như vậy, trên mặt lộ ra vẻ e sợ.  

"Cái thứ này cổ quái quá, phải rút lui trước thôi, thù của Hiên nhi, ngày sau lại đòi tiếp vậy!"  

Sở Phục Thịnh quyết định thật nhanh, tạm thời tránh đi mũi nhọn này.  

"Không thể được!" 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện