Trương Trọng Ngu nói tiếp: "Nhưng mà sau này, mẹ của Thạch Hiên là Đỗ Hồng Cẩm, lại hỏi thăm tình hình từ chỗ sơn chủ Thái Sơn, sơn chủ Thái Sơn liền muốn dò xét thử cậu một chút, vì thế mới nói tất cả mọi chuyện cho Đỗ Hồng Cẩm nghe."
<
"Sau đó, Đỗ Hồng Cẩm lại tìm được người tình Sở Phục Thịnh của cô ta, vì thế mới có cục diện ngày hôm nay."
Advertisement
"Thì ra là thế."
Tô Thương nghe vậy, lạnh lùng nói: "Thạch Hão Hãn, hừm, ông giam lỏng mẹ tôi, còn chỉ đường cho Đỗ Hồng Cẩm và Sở Phục Thịnh đến giết tôi, ha ha ha, ông được lắm!"
"Điện chủ, ông ấy chỉ là thăm dò mà thôi, đêm nay ông áy cũng bí mật ở một nơi nào đó gần đây, nhìn cậu không những tiêu diệt Đỗ Hồng Cẩm, mà còn có năng lực xóa sổ Sở Phục Thịnh, sau đó ông ta mới rời đi."
Trương Trọng Ngu nói tốt cho Thạch Hão Hãn: "Thực ra, sơn chủ Thái Sơn chỉ là ngoài miệng không nói, nhưng thực tế vẫn rất tán thưởng cậu."
"Tôi không cần ông ta tán thưởng!"
Ánh mắt Tô Thương run lên, trầm giọng nói: "Sớm muộn gì cũng có một ngày, tôi muốn dùng chính thực lực của mình, đánh vào vùng núi tế trời, đi gặp mẹ tôi, cứu mẹ tôi ra!"
Trương Trọng Ngu nghe nói vậy, trong lòng bỗng nhiên có suy nghĩ, biết thời cơ đến rồi nên liền nói ra: "Điện chủ, sơn chủ Thái Sơn có lời muốn tôi chuyển đến cậu."
"Lời gì?" Tô Thương nhíu mày.
Trương Trọng Ngu nói: "Ông ấy nói, chỉ cần cậu có thể đứng đầu tại đại hội võ thuật của trăm tông phái, ông ấy sẽ cho phép cậu đến vùng núi tế trời gặp mẹ."
"Đại hội võ thuật của trăm tông phái?"
Tô Thương nhíu mày, lộ ra vẻ như lần đầu tiên nghe nói đến cái này...
"Điện chủ, là như vậy."
Trương Trọng Ngu giải thích nói: "Các môn phái lớn trong giới võ thuật, cứ cách năm năm một lần, sẽ tổ chức một giao đấu công khai, người thắng có thể nhận được rất nhiều giải thưởng, hễ mà là các thiên tài từ bốn mươi tuổi trở xuống của các tông phái thuộc giới võ thuật đều có thể tham gia."
"Bao năm qua, danh hiệu đệ nhất anh tài trẻ tuổi của đại hội võ thuật trăm môn phái đều thuộc về ba đại thế lực đỉnh đầu, đó là vùng đất
tế trời, vùng đất giữa núi và biển, vùng đất nơi thâm sâu vân vụ."
Trương Trọng Ngu lại nói tiếp: "Bởi vậy, đại hội võ thuật trăm môn phái dần trở thành nơi để ba đại thế lực đó tới để khoe khoang các thiên tài của mình, đây cũng là một thủ đoạn uy hiếp các môn phái khác của các đại tông phái."
"Dù sao có thể trấn áp quần hùng, đạt được vị trí đệ nhất mà nói thì cũng hoàn toàn xứng đáng với thiên tài đỉnh thiên, tiền đồ sau này không có giới hạn, lớn mạnh rồi thì nắm giữ một phương trời cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."
Trương Trọng Ngu nhìn Tô Thương khẽ cười nói: "Sơn chủ Thái Sơn sở dĩ căm hận cha của cậu, nguyên nhân chủ yếu là vì cha của cậu đã hại mẹ của cậu mất hết chân khí, trở về làm một người bình thường."
"Mẹ của cậu là một thiên tài đỉnh phong do ông ta bồi dưỡng ra, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì tương lai sẽ kế thừa vùng đất tế trời, trở thành tân sơn chủ của núi Thái Sơn."
"Nhưng tất cả đều bị cha của cậu phá hỏng hết, cho nên sơn chủ Thái Sơn mới tức giận như vậy."
Trương Trọng Ngu cười nói: "Ông ta đã nói rõ với tôi rồi, nếu như muốn ông ta tiếp nhận cậu thì nhà họ Tô phải trả lại cho ông ta một thiên tài sánh ngang với Ngọc Yến."
"Vì vậy, điện chủ, chỉ cần cậu có thể chiến thắng ở đại hội võ thuật trăm tông phái, đè bẹp hết tất cả thiên tài trong thiên hạ thì sơn chủ núi Thái Sơn mới thừa nhận cậu."
Trương Trọng Ngu nói: "Kể từ đó, cậu đương nhiên có thể tiến vào vùng đất tế trời, gặp lại mẹ của cậu, thậm chí còn có cơ hội ngồi vào vị trí sơn chủ Thái Sơn, quản lý Thái Sơn."