"Ông ta sai đời sau của mình chủ động tiếp cận Tô Thương, ắt hẳn là biết nhà họ Tô ở Giang Bắc chính là nhà họ Tô ở Côn Luân."
<
Tô Thần Binh càng thêm hoang mang: "Nhà họ Tô chúng ta bây giờ cũng đã sa sút như vậy rồi, các tông phái lớn trong giới luyện võ đều muốn tìm nhà chúng ta để tiêu diệt, lão minh chủ của liên minh Cửu môn đã biết rõ lai lịch của chúng ta, tại sao lại không gây rắc rối, mà còn bày ra mưu kế này, để đời sau kết hợp với Tô Thương chứ?"
Advertisement
"Cái lão già kia, đã từng là một thiên phú bẩm sinh, là nhân vật đứng đầu các thiên tài ở thời đại đó, cũng đã từng đè bẹp các thiên tài trong đại hội võ thuật, cho nên đã từng được gặp mặt ông nội Tô Vô Kỵ của con."
Tô Kiền Khôn nói tiếp: "Đêm đó, ông nội con đã nói gì, làm gì với ông ta, không một ai biết được."
"Nhưng từ sau đêm đó, thực lực của lão già kia lại tăng nhanh như gió, rất nhanh đã có thể sánh ngang với các cao thủ đời trước rồi."
"Cho nên, nhà họ Tô đối với ông ta là có ơn nghĩa, có lẽ ông ta không muốn làm một người vong ân bội nghĩa."
Tô Kiền Khôn nói tiếp: "Mà ông ta và lão môn chủ Thiên cơ môn rất thân thiết với nhau, ắt hẳn đã biết được nhà họ Tô chúng ta sẽ có một ngày từ đống hoang tàn mà quật khởi trở lại, cho nên mới dùng trăm phương ngàn kế để đời sau tiếp cận Tô Thương, muốn lôi kéo quan hệ với nhà họ Tô chúng ta."
“Đây…”
Tô Thần Binh cười khổ nói: “Vậy thì trái tim ông ta cũng thực sự đủ lớn rồi, nhà họ Tô chúng ta đã trải qua nhiều nguy cơ như vậy, rất nhiều lần đều suýt chút nữa
diệt vong, mấy ngày trước nếu không phải nhờ may mắn thì đã bị hủy diệt rồi.”
“Còn ông ta, ngay từ năm năm trước, đã trả giá bằng sự trong sạch của đời sau, cưỡng ép ràng buộc với nhà họ Tô, ông ta không sợ sẽ thất bại trong gang tấc sao?”
“Ha ha.”
Tô Kiền Khôn khẽ cười: “Cái thứ như may mắn này, sâu xa lại khó hiểu, nếu lão môn chủ của Thiên Cơ môn để lại lời tiên tri, thì có khả năng thực hiện được. Nếu liên minh Cửu Môn đã gặp phải rắc rối nào đó. Thì ông ta đã muốn đặt tất cả vào cuộc chiến, đó không phải là điều chúng ta phải lo lắng.”
“Dù sao thì Thiên Sơn Tuyết đã có công với nhà họ Tô chúng ta, sinh cho nhà họ Tô chúng ta hai đứa cháu, ha ha, Du Du và Tinh Hà, thực sự rất tốt.” Tô Kiền Khôn cười đắc ý.
“Quả thực như vậy, đặc biệt là đứa trẻ Tinh Hà kia, ngoan ngoãn trung thực, vừa nhìn đã biết là một đứa trẻ thật thà.” Tô Thần Binh cũng vui vẻ cười, nói đánh giá của mình về Tô Tinh Hà.
…
Ngay lúc này.
Tô Thương mang theo Tô Tinh Hà tìm thấy Tiêu Đình. Lúc này, Tiêu Đình đã đi triệu tập bốn mươi chín thành viên Huyết Đồ. Còn Tô Thương và con trai đang đợi ở sân trong.
“Cha, tình hình thế nào, chúng ta phải đi đâu vậy?” Tô Tinh Hà mở to hai mắt, tò mò hỏi.
Tô Thương nhìn Tô Tinh Hà cười nhẹ: “Đi biên giới phía Nam, cha mang con đi chinh chiến sa trường.”
“Vãi...”
Khi Tô Tinh Hà nghe thấy điều này, nhấc chân định bỏ chạy không do dự chút nào.
Tô Thương ánh mắt rất nhanh, trực tiếp túm lấy quần áo Tô Tinh Hà, xách cậu bé lên, nghiền ngẫm cười nói: “Con đi đâu?”