*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chiến trường ở bên giới phía Nam, ai có thể làm cậu ấy bị thương được chứ?
<
Chẳng qua những lời này lại không thể nói cho Tô Kiền Khôn biết, vì để trấn an ông ấy, Trương Trọng Ngu liền cười nói: "Anh Tô, anh đừng vội, để tôi hỏi ý của Điện chủ đã, nếu Điện chủ đồng ý thì tôi sẽ để Trương Khổ Mộc điều động mười mấy cao thủ Tông sư, lập tức tiến về biên giới phía Nam."
Advertisement
"Được!"
Tô Kiền Khôn cực kỳ vui mừng, vội vàng thúc giục nói: "Vậy xin nhờ anh Trương rồi, chuyện này không nên chậm trễ, phiền anh nhanh chóng liên lạc với em trai tôi."
"Ừm, mật thất dưới đất tín hiệu không tốt lắm, tôi ra ngoài gọi điện thoại cho Điện chủ."
Trương Trọng Ngu cười cười, sau đó đi ra khỏi mật thất, nói đơn giản cho Tô Thương biết tình hình.
"Ông nói cho ông nội tôi, cứ nói Điện chủ đồng ý, phái 50 tông sư đỉnh phong, đi đến biên giới phía Nam, để ông ấy không phải lo lắng nữa."
Sau đó.
Trương Trọng Ngu trở về mật thất dưới đất, nói ý của Tô Thương cho cha con Tô Kiền Khôn nghe.
"Ha ha ha!"
Tô Thần Binh cực kỳ mừng rỡ, hưng phấn nói: "50 tông sư đỉnh phong, chú Huyền Thiên đúng thật là mạnh mà."
Tô Kiền Khôn thoáng có chút áy náy,
đồng thời lộ ra một nụ cười mãn nguyện.
Ổn rồi.
50 tông sư đỉnh phong, đi đến biên giới phía Nam, lần này cuộc chiến ở biên giới phía Nam, vững vàng rồi.
Giờ phút này.
Núi Cửu Phong, phía nam tỉnh An Huy.
Thiên Sơn Tuyết đã xử lý xong công việc của mình, liền về đến chỗ ở.
Cô ấy biết những ngày gần đây, con gái tưởng nhớ đến cha, cảm xúc sa sút, nên muốn dành nhiều thời gian để chăm sóc con gái hơn.
Nhưng ai biết, vừa về đến nhà, liền thấy con gái đang xem hoạt hình Peppa Pig, vừa nhìn vừa cười khanh khách.
"Hửm?"
"Không phải chứ, từ sau khi Tô Thương chết, đã rất lâu rồi Du Du không có cười như thế này, cả ngày cứ buồn bã không vui, sao đột nhiên lại..."
Thiên Sơn Tuyết có một chút phỏng đoán, thầm nghĩ: "Không xong rồi, có khi nào Du Du không phải vì buồn bã quá mức mà tinh thần xảy ra chuyện rồi phải không?"
Nghĩ đến đây, Thiên Sơn Tuyết từ từ đi đến chỗ Du Du, sau đó cố gắng nặn ra một nụ cười, thận trọng hỏi: "Du Du, con... con không sao chứ?"