Tô Thương hừ lạnh một tiếng, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Ông đừng nghĩ là tôi không biết, nếu không giao phương pháp tu luyện ra thì tôi vẫn có thể sống sót thêm một khoảng thời gian, còn một khi đã giao cho ông thì chắc chắn ông sẽ giết tôi để bịt miệng!”
“Chàng trai trẻ, cậu đúng là rất khôn ngoan đó.” Đoan Mộc Lưu nhìn về phía Tô Thương, sau đó hứa hẹn nói: “Nhưng tôi có thể cam đoan với cậu, chỉ cần cậu có thể giúp tôi trở thành luyện khí sĩ, tôi tuyệt đối sẽ không giết cậu.”
Advertisement
“Ông tưởng tôi là đứa trẻ lên ba chắc, dễ lừa đến thế à?”
Tô Thương nhướng mày, anh thờ ơ nói: “Trừ khi ông thề độc, nếu không tôi sẽ không bao giờ tin ông.”
“Tính đa nghi của cậu nặng quá, nhưng dù sao thì hành tẩu trên giang hồ, tính tình đa nghi cũng chẳng phải chuyện xấu. Nếu đổi lại là tôi thì tôi cũng sẽ như vậy, tôi hiểu được mà.”
Đoan Mộc Lưu gật đầu nói: “Cậu đã muốn tôi thề thì cũng không phải không được, tôi chỉ muốn trở thành luyện khí sĩ, còn chuyện có giết cậu hay không đối với tôi nào phải chuyện quan trọng.”
Ngay sau đó, Đoan Mộc Lưu giơ ba ngón tay lên thề với trời, nghiêm túc nói: “Tôi, Đoan Mộc Lưu, ở đây xin thề… Cậu tên là gì nhỉ?”
Đoan Mộc Lưu bỗng nhiên nhìn về phía Tô Thương.
“Tô Huyền Thiên.”
Tô Thương thuận miệng đáp lại, tuy anh không cải trang thành Tô Huyền Thiên nhưng vẫn dùng cái tên này.
“Ừ.”
Đoan Mộc Lưu khẽ gật đầu một cái, sau đó tiếp tục thề: “Nếu Tô Huyền Thiên nói cho tôi biết phương pháp tu chiến sĩ luyện khí thượng cổ thì tôi xin thề, nhất quyết không đả thương cậu ta dù chỉ một sợi tóc, thậm chí tôi còn sẽ tự mình hộ tống cậu ta rời khỏi nước D. Nếu tôi vi phạm lời thề này thì sẽ bị trời tru đất diệt, mãi mãi không được siêu sinh!”
“Hay lắm!”
Tô Thương thấy vậy thì ngay lập tức có chút lung lay, ánh mắt của anh khi nhìn về phía Đoan Mộc Lưu đã thay đổi, vẻ mặt tán thưởng nói: “Tiền bối
Đoan Mộc, không ngờ ông lại là người có cá tính đến thế, nói thề là thề ngay, lại còn phát lời thề độc đến vậy, đúng là nằm ngoài dự liệu của tôi.”
“Ha ha.”
Đoan Mộc Lưu cười sang sảng, nói: “Tô Huyền Thiên, nói đến cùng thì cậu và tôi cũng không có thâm thù đại hận gì, chuyện sống chết của cậu chẳng có ý nghĩa gì với tôi, không ảnh hưởng gì đến tôi cả. Nhưng tôi muốn có phương pháp tu luyện nên tha cho cậu một mạng cũng không sao, tôi cũng chẳng tổn thất gì hết.”
Tô Thương nghe được lời đó, anh làm ra vẻ dè dặt nói: “Tiền bối, lúc trước ở dưới thành biên giới phía Nam, cấp dưới của tôi đã tàn sát mấy chục vạn binh lính của ông, ngăn ông xâm chiếm thiên hạ, ông không hận tôi sao?”
“Hận chứ.”
Đoan Mộc Lưu nhìn Tô Thương, nhẹ nhàng cười nói: “Nhưng dù sao thì tôi có ý đồ chiếm lấy nước Hoa cũng chỉ vì muốn chiếm được phương pháp tu chiến sĩ luyện khí mà thôi.”
“Cho nên tôi mới xuất lĩnh đại quân, ý đồ san bằng biên giới phía Nam, sau đó lấy biên giới phía Nam làm bàn đạp để chiếm lĩnh thiên hạ.”
“Nhưng nếu cậu truyền lại phương pháp tu chiến sĩ luyện khí cho tôi thì mục đích của tôi đã trực tiếp hoàn thành, nếu đã vậy thì mấy chục vạn tướng sĩ kia cũng đâu phải chuyện lớn gì?”
“Bọn chúng chỉ là công cụ để tôi chiếm lấy nước Hoa mà thôi, mà mục đích tôi muốn chiếm lấy nước Hoa là vì muốn trở thành chiến sĩ luyện khí.”
Đoan Mộc Lưu nhìn về phía Tô Thương, cười nói: “Cậu có thể giảm bớt rất nhiều bước cho tôi, tôi cảm ơn cậu còn không hết, làm sao hận cậu được chứ?”