Trong lòng Tô Thương có chút hồi hộp một chút, chẳng lẽ ông ta đã phát giác ra gì đó rồi sao?
"Tiểu Hải."
Tô Thương từ từ quay người lại, lộ ra một nụ cười nói: "Sao vậy, có chuyện gì nữa sao?"
Advertisement
"Ông nội Tô, chỗ này cách nước Hoa xa xôi ngàn dặm, ông đi về lãng phí thời gian, tiêu hao tinh lực."
Lúc này, Đoan Mộc Hải cười nói: "Nước D là địa bàn của nhà Đoan Mộc cháu, chi bằng để cháu sắp xếp một chiếc máy bay trực thăng, hộ tống ông trở về nước Hoa nha?"
???
Cmn!
Sao lại nói chuyện giống y như cãi lão già Đoan Mộc Lưu kia thế không biết, nói chuyện cứ thở mạnh, không thể nói thẳng được hay sao chứ, làm hại ông đây sợ bóng sợ gió một trận.
Tô Thương nhịn không được mà chửi thề, bên ngoài cười lạnh lùng nói: "Ha ha, tiểu Hải, cháu thật có lòng, nếu đã như thế thì phiền đến cháu rồi."
"Ông nội Tô khách sáo rồi, có thể làm việc vì ông thì chính là vinh hạnh của cháu mà."
Đoan Mộc Hải được sủng ái mà lo sợ cười nói.
Ngay sau đó.
Đoan Mộc Hải đứng tại chỗ gọi đi cuộc điện thoại, rất nhanh chóng đã có một chiếc máy bay trực thăng, xuất hiện tại hiện trường.
Sau khi đưa mắt nhìn Tô Thương đi vào máy bay trực thăng, Đoan Mộc Hải cung kính tạm biệt: "Ông nội Tô, hẹn gặp lại, đến nước Hoa rồi đừng quên gọi điện báo bình an cho cháu nha."
"Ừm."
Tô Thương gật gật đầu.
Mình giết ông nội ông ta, còn lấy sạch kho báu dưới đất, ông ta còn điều động trực thăng đưa mình trở về nữa.
Chuyện này khiến cho Tô Thương có chút ngại ngùng.
Vù vù vù.
Rất nhanh, khoang máy bay trực thăng đóng cửa, bay thẳng lên bầu trời đêm, rời khỏi hiện trường, xuyên thẳng vào tầng mây.
"Ông nội Tô thật sự là một
vị trưởng bối dẻo miệng, mà lại đối nhân xử thế cực kỳ đúng đắn, biết tài nguyên là để giữ cho con cháu đời sau, mạnh hơn so với ông nội mình nhiều."
Sau khi đưa mắt nhìn máy bay trực thăng biến mất, Đoan Mộc Hải lưu luyến không rời, thở dài một hơi nói: "Aiya, nếu như ông nội Tô là ông nội mình thì tốt biết mấy, trưởng bối thật tốt biết bao."
"Có điều, ông nội Tô nói, chuẩn bị đem Tu di nạp giới chỉ và tất cả tài sản đều để lại cho mình."
"Ha ha ha, xem ra sau này nhất định phải đi lại nhiều với ông nội Tô hơn một chút rồi, mình phải đối xử với ông ấy như ông nội của mình!"
Đoan Mộc Hải tràn đầy chăm chú, tự lẩm bẩm, đối với lời nói của Tô Thương trước đó đã nói, đều không có chút gì nghi ngờ.
Bởi vì ông ta đúng là đã xem camera giám sát bên trong, nhìn thấy Đoan Mộc Lưu cùng Tô Thương vừa cười vừa nói.
Lại thêm chuyện bản thân không phát hiện được chân khí chuyển động của Tô Thương, liền cho rằng Tô Thương chính là cao thủ.
Sau khi tổng hợp lại các kiểu, Đoan Mộc Hải đối với Tô Thương về thực lực, tuổi tác, cùng với quan hệ với Đoan Mộc Lưu, tin tưởng không chút nghi ngờ gì, vì thế Tô Thương mới có thể có chỗ cho Tô Thương lừa gạt..
Giờ phút này.