Đó là Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm đó!
Bao nhiêu các vị y đạo đi trước, trầm tư suy nghĩ có ý muốn khôi phục lại Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm. Đến cuối cùng cũng đều thất bại.
Mà Điện chủ mới lên này lại lấy Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm ra. Không giữ lại mà truyền nó lại cho các danh y ở mọi nơi, thật đáng kính phục mà!
Advertisement
“Trương Hiểu Ngọc đúng không, tìm một phòng yên tĩnh đi. Tôi có chuyện muốn nói với cô.” Lúc này, Tô Thương nói.
“Vâng!”
Trương Hiểu Ngọc đáp, sau đó dẫn Tô Thương và Hứa Sơn Cư rời khỏi hiện trường.
Advertisement
“Người trẻ tuổi này, thật sự là Điện chủ à!”
“Tôi sớm đã cảm thấy khí chất của ngài ấy không tầm thường rồi, ha ha ha, học cả y thuật và võ thuật. Đúng là phúc của Dược Vương Điện chúng ta.”
“Đừng có lấy lòng nữa, không ngờ đến Nhị Thái thượng lại cấu kết với người ngoài. Có mưu đồ với tài nguyên của Dược Vương Điện, thật đáng hận mà!”
“Đúng đó, chết chưa hết tội. Chính vì tồn tại loại người như ông ta mới có nhiều thế lực đứng đầu chèn ép Dược Vương Điện chúng ta như vậy!”
“Tuy là Nhị thái thượng chết rồi, nhưng Thiết Quyền Tông và gia chủ nhà họ Đỗ ở Thâm Thành vẫn chèn ép Dược Vương Điện chúng ta. Không biết Điện chủ Huyền Thiên sẽ xử lý chuyện này như thế nào.”
“Còn xử lý thế nào nữa, đương nhiên là thỏa hiệp rồi. Cảnh giới của tông chủ Thiết Quyền Tông là Bán Bộ Thần Tông, hơn nữa gia chủ nhà họ Đỗ ở Thâm Thành cũng có những cao thủ của cảnh giới này. Người mạnh nhất Dược Vương Điện chúng ta, là Đại Thái thượng hoàn toàn không phải đối thủ của hai thế lực này.”
“Ôi, nói không sai. Nhất định là thỏa hiệp, chỉ hy vọng Điện chủ Huyền Thiên có thể mạnh hơn một chút, ít mất tài nguyên hơn một chút.”
Người mạnh nhất trong Dược Vương Điện là Trương Trọng Ngu.
Nhưng mà, Trương Trọng Ngu năm đó giả chết thoát thân. Cho
nên rất nhiều danh y hoàn toàn không biết Trương Trọng Ngu vẫn còn sống.
Trừ Trương Trọng Ngu ra, người mạnh nhất Dược Vương Điện là cô gái mặc quần áo đỏ, Trương Hiểu Ngọc.
…
Không qua bao lâu.
Phía bắc Dược Vương Điện, trong một căn phòng cổ kính.
“Đại Thái thượng.”
Ánh mắt Tô Thương dừng lại trên người Trương Hiểu Ngọc, nhịn không được mà hỏi nói: “Cô họ Trương, có mối quan hệ gì với Trương Nhược Mộc không?”
“Hồi báo Điện chủ.” Trương Hiểu Ngọc thành thật nói: “Trương Nhược Mộc chính là cha tôi.”
“Cô là con gái của Trương Nhược Mộc?”
Tô Thương bị kinh ngạc một lát, anh tò mò hỏi: “Vậy bây giờ cô bao nhiêu tuổi rồi?”
“Cái này…”
Trương Hiểu Ngọc có hơi do dự, hầu như không muốn trả lời câu hỏi này.
“Ha ha, là sơ suất của tôi, suýt chút nữa quên mất. Tuổi tác của con gái không thể hỏi, đây là điều cấm kỵ.”
“Điện chủ, không có gì không thể hỏi.”
Trương Hiểu Ngọc vén tóc trên trán, cười nói: “Năm nay thuộc hạ đã một trăm sáu mươi tuổi rồi.”
“Một trăm sáu mươi tuổi!”
“Nhìn cô không giống chút nào, ngược lại giống như cô gái xinh đẹp hai mươi mấy tuổi hơn.”
Tô Thương cười, có chút kinh ngạc.
Phương pháp giữ mãi tuổi thanh xuân, đối với tu chân giả mà nói không tính là gì, chỉ là chút tài mọn mà thôi.