Khoảng cách mình trở thành vô địch trong giới luyện võ càng ngày càng gần rồi.
"F*ck!"
"F*ck!"
Advertisement
"F*ck!"
Đúng ngay lúc này, Vương Phú Quý liền tỉnh lại, cậu ấy bật ngồi dậy liền thốt ra ba câu tinh hoa đất nước.
Advertisement
Tô Thương thu hồi suy nghĩ của mình lại, nhìn sang Vương Phú Quý, khẽ cười nói: "Vương đại thiếu gia, f*ck gì mà f*ck hả."
"Tô đại thiếu gia, anh em ruột thịt của tôi, tôi biết anh sẽ đến cứu tôi mà!"
Vương Phú Quý sau khi phản ứng lại liền kích động bước xuống giường ôm lấy Tô Thương, vùi chặt đầu vào lồ ng ngực Tô Thương, cảm động rơi cả nước mắt nói: "Tô đại thiếu gia, là anh cứu tôi, sau này cái mạng này của tôi, chính là của anh rồi, anh muốn làm gì tôi cũng được, tôi tuyệt đối sẽ không phản kháng."
"Cút cmn đi!"
Tô Thương đen sầm mặt lại, trực tiếp đẩy Vương Phú Quý ra, mặt tràn đầy khinh ghét nói: "Tránh xa tôi ra một chút, nói với cậu bao nhiêu lần rồi hả, ông đây đối với hoa cúc* không có hứng thú nhá."
*ý chỉ hậu môn.
"Tô đại thiếu gia, anh vô tình quá, thật tàn nhẫn mà, tôi..." Vương Phú Quý uất ức nói.
"M* nó, cậu có thể khép lại hậu môn không hả, còn già mồm thì đừng trách tôi không khách sáo đó nhé.” Tô Thương liếc nhìn Vương Phú Quý.
"Ha ha ha."
"Đùa chút thôi mà, Tô đại thiếu gia, tôi đối với cái kim châm cô* của anh cũng không hề có hứng thú mà."
*ý chỉ cái đó của Tô Thương.
Vương Phú Quý sảng khoái mỉm cười, sau đó lại đột nhiên nhớ ra chuyện gì liền giơ tay phải của mình lên, sắc mặt lập tức vô cùng khó coi: "Tay phải của tôi không phải bị đứt rồi sao, cmn chuyện này là thế nào?"
"Vương
đại thiếu gia, cậu may mắn lắm nhá, tôi vô tình có được một cánh tay thượng cổ có ẩn chứa linh khí."
Tô Thương khẽ cười nói: "Vừa đúng lúc cậu mất đi một cánh tay, tôi liền nối nó cho cậu luôn."
"Cánh tay này không đơn giản đâu nha, nó ẩn chứa kiếm ý vô địch đó, trong một thời gian sau, thực lực của cậu chắc chắn sẽ tăng mạnh cho mà xem, cậu phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt nhá."
Tô Thương vỗ vỗ vai Vương Phú Quý, sau đó nói: "Vương đại thiếu gia, đứng ngẩn ra đó làm gì, còn không mau cảm ơn tôi đi?"
"Cám ơn cái đầu anh!"
Vương Phú Quý khóc không ra nước mắt, giơ hai cánh tay của mình ra, vẻ mặt đưa đám nói: "Tô đại thiếu gia, anh nhìn kỹ chút đi, hai cánh tay này có phải không giống với người khác không?"
"Có cái gì không giống..."
Đang nói, Tô Thương liền nhìn lại thì kết quả là sững sỡ ngay lập tức.
M* nó chứ.
Đúng là không giống người khác thật.
Vương Phú Quý là mất đi cánh tay phải, mà cái tay thượng cổ kia lại là tay trái.
Chính là nói, bây giờ Vương Phú Quý có hai cánh tay giống nhau, đều là tay trái.
Cái này m* nó chứ, lúc giơ tay lên đúng là nhìn như một nửa dấu ngoặc của tựa đề sách vậy "《", trông buồn cười vô cùng.
"A!"