Đây là một con đường nhỏ hẹp, quanh co và tối tăm, xuyên thẳng xuống dưới đất, đi khoảng mười mấy mét thì có thể tìm ra được một cánh cửa bằng thép.
Tô Thương vung tay lên, một luồng linh khí mạnh mẽ hất tung cánh cửa ra, sau đó anh nhanh chân bước vào trong.
Advertisement
Không gian tiếp theo đó cho người ta cảm giác thông thoáng, không còn là đường hẹp quanh co nưã, mà chính là một không gian rộng lớn, sáng sủa, như đang ở trong một siêu thị lớn vậy.
Tô Thương cảm nhận được khí tức của chị gái mình, anh không ngừng dừng bước, đi thẳng về phía trước.
Advertisement
Cùng lúc đó.
Ở ngay chính giữa bên trong phòng giam.
Phòng giam này khá đặc biệt, bốn mặt đều là lớp kính dày, cao thủ cảnh giới thiên tông không có cách gì đánh vỡ được.
Mà Tô Dực Cân chính là bị giam ở chỗ này mấy ngày nay, thần sắc vô cùng tiều tụy.
"Bình Thân Vương, không ngờ anh lại là loại người này, thật khiến tôi quá thất vọng rồi!"
Tô Dực Cân nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hiện lên nổi bi thương lẫn phẫn nộ sâu sắc.
Mới đầu.
Cô ấy còn tưởng Bình Thân Vương hạ lệnh giải tán binh lính có lẽ là có ý đồ khác, Tô Dực Cân vì sự lỗ ma~ng của mình nên cũng có chút tự trách, cho nên cô ấy cảm thấy mình bị giam vào nhà tù cũng không có chút oan uổng nào.
Nhưng hai ngày nay, cô ấy mới phát hiện ra, là do mình nhìn nhầm Bình Thân Vương rồi, Bình Thân Vương căn bản chính là loại người mặt người dạ thú!
Bởi vì.
Bình Thân Vương không chỉ một lần đến nhà tù dưới đất này tìm Tô Dực Cân, biểu lộ lòng ái mộ đối với Tô Dực Cân, muốn cưới Tô Dực Cân làm thiếp ở trong vương phủ này.
Nhưng Tô Dực Cân sao có thể đồng
ý được chứ, thế là thẳng thắn từ chối Bình Thân Vương, sau đó Bình Thân Vương liền lòi cái đuôi của mình ra liền, bắt ép Tô Dực Cân phải thỏa hiệp.
Quá đáng hơn, Bình Thân Vương thậm chí còn tìm đến cao thủ thiên tông đến khống chế Tô Dực Cân, định ép cô gạo nấu thành cơm, đến lúc đó thì Tô Dực Cân không đồng ý cũng phải đồng ý.
Nhưng Tô Dực Cân lại lấy cái chết ra để uy hiếp, cuối cùng Bình Thân Vương mới không đạt được ý đồ của mình, anh ta rời khỏi nhà tù dưới đất với tâm trạng không cam tâm chút nào.
Từ đó trở đi, Tô Dực Cân mới nhìn thấu được con người của Bình Thân Vương, cô ấy căm thù anh ta đến tận xương tủy.
Vừa nghĩ đến cảnh Bình Thân Vương sẽ còn lại tới làm nhục mình, đến lúc đó chỉ sợ mình không có khả năng phản kháng lại, thì hốc mắt của Tô Dực Cân bỗng nhòe đi.
Cô ấy đã muốn tự sát không dưới một lần, cô ấy định dùng cách này để giải thoát mình, nhưng tên cao thủ thiên tông hậu kỳ ở bên ngoài căn bản không cho cô ấy cơ hội này.
"Muốn chết mà cũng không xong."
Tô Dực Cân nở một nụ cười khổ, ánh mắt vô cùng phức tạp, nghiến răng nói: "Bình Thân Vương, đừng để cho tôi có cơ hội, nếu không tôi sẽ để cho anh hối hận cả đời!"
"Tô tiểu thư."