*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Ông chỉ có thể trơ mắt nhìn Côn Luân bị trăm tông phái xâm chiếm, cũng không dám thả ác ma bên trong ra ngoài."
Tô Kiền Khôn nói tiếp: "Mười mấy năm trước, ông đã đem bảo tháp truyền cho Tô Thần Binh."
Advertisement
"Cha của các con, cũng như thế, từ bỏ việc nhỏ của gia đình, để đảm bảo an toàn cho mọi người, Dực Cân, con không nên trách cha con."
Tô Kiền Khôn ý nghĩa sâu xa mà nói: "Ngược lại, con phải hiểu nó, nó không thể vì ngăn cản vùng núi tế trời, mà để cho một cái tên ma đầu giết người như cỏ rác đó hoành hành trên thế giới này được."
Advertisement
"Bây giờ ông cố của các cháu, không biết ở đâu, nếu như tên ma tu đó ra ngoài, trong thiên hạ này, ai có thể quản thúc nó chứ?"
Nghe xong lời của ông nội, Tô Dực Cân im lặng, biểu lộ phức tạp nhìn Tô Thần Binh.
Giờ phút này, cô bỗng nhiên hiểu rõ được sự khó xử của Tô Thần Binh, chắc cha cô lúc đó cũng thống khổ không kém gì.
Sau khi do dự một lát, Tô Dực Cân hai mắt ửng đỏ, miệng há ra, muốn nói nhưng lại thôi.
Nhưng cuối cùng, cô ấy nhìn Tô Thần Binh, mặt mũi đầy áy náy nói: " Cha, con xin lỗi..."
"Dực Cân, còn là con gái của cha, không cần nói xin lỗi, năm đó đúng là cha vô
dụng, không bảo vệ được mẹ của con." Tô Thần Binh vui mừng nói ra.
Thấy con gái đã tha thứ cho mình, ông ấy kích động chảy nước mắt, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
"Không, cha, chuyện năm đó, không trách cha được, nếu đổi lại là con... con nhất định sẽ làm giống như cha đã chọn!" Tô Dực Cân chân thành nói.
"Ga ha, được, con ngoan của cha!"
Tô thần Binh nằm trên giường bệnh, vừa cười vừa nói: "Nhanh ngồi xuống đây, để cha xem con kỹ hơn một chút."
Tô Dực Cân không từ chối, mà đến ngồi gần Tô Thần Binh, khung cảnh cực kỳ ấm áp.
"Cha."
Lúc này, Tô Thương bỗng nhiên mở miệng nói: "Cha cũng quá nhịn được đó nhỉ, con nhớ cha nhiều lần thiếu chút nữa thì chết toi rồi, nhưng vẫn không dùng đến toà bảo tháp này, chẳng lẽ cha không sợ chết hay sao chứ?"
Cái thằng ranh này được lắm.
Vừa mới dịu dàng được một lúc với con gái, con trai mở miệng hỏi vấn đề sắc bén như vậy, quả nhiên là con trai ngoan mà!
Tô Thần Binh tối sầm mặt lại, cắn răng nói: "Tô Thương, thằng khốn này, cái gì mà chết không chết hả, mày chỉ ước gì tao chết hay sao chứ?"
"Khụ khụ."