*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghe cô ấy nói vậy, Tô Kiền Khôn và Tô Thần Binh lập tức phản ứng lại, sắc mặt hai người trầm xuống, vẻ mặt một lời khó nói hết.
Vừa rồi bọn họ đột nhiên nhìn thấy Tô Huyền Thiên nên vui mừng quá mức, vì vậy đã bỏ qua một vài chi tiết.
Advertisement
Giờ phút này hai người mới hiểu ra lời trước đó Tô Thương nói có ý gì.
Thì ra Tô Huyền Thiên chính là Tô Thương!
Advertisement
“Mẹ kiếp!”
Người thốt ra những lời vàng ngọc này không phải Tô Thần Binh mà là Tô Kiền Khôn.
Từ sau khi lên chức ông nội thì Tô Kiền Khôn không còn sử dụng những từ như vậy nữa. Đã hơn hai mươi năm ông ấy không nói, hôm nay lại đặc biệt thốt lên, có thể nói tâm trạng ông ấy hiện giờ hỗn loạn tới mức nào.
“Ông nội, cha.”
“Hai người đừng tức giận, lúc ấy thực sự là con bị ép buộc, bất đắc dĩ mới làm vậy mà thôi.”
“Nhà họ Tô gặp nguy, con vì phải xử lý tên Tiếu Diện Phật kia nên mới sử dụng thân phận của Tô Huyền Thiên để gi3t chết ông ta.
“Sau đó cháu biết ông nội muốn dùng đá năng lượng để báo đáp Tô Huyền Thiên, hơn nữa còn cố tình đợi ở chợ đen Cửu Môn, mà vì cháu đang cần đá năng lượng nên mới đến đó, định lấy đá năng lượng xong sẽ tẩu thoát luôn.”
Tô Thương giải thích: “Nhưng cháu không thể nào ngờ tới ông nội sẽ lôi kéo cháu kết nghĩa anh em, cháu đã kiên
quyết từ chối nhưng ông nội không cho, một hai phải kết thành anh em mới cho đi.”
Nghe đến đó, khuôn mặt Tô Kiền Khôn co giật một chút, vẻ mặt phức tạp không nói nên lời.
Ngay cả Tô Thần Binh cũng oán trách nhìn cha mình một cái, dường như đang trách móc người cha này.
“Kết nghĩa thì kết nghĩa, cháu chỉ định kết bái cho xong rồi sau đó chạy đi, nhưng mà…”
Tô Thương nói tiếp: “Nhưng mà ai có thể ngờ tới ông nội còn cứng rắn kéo cháu đi ăn cơm, rồi còn gọi cha tới nữa.”
“Lúc ấy con còn nói, một người một vẻ nhưng cha cứ không chịu nghe, nằng nặc đòi gọi con là chú.”
Tô Thương thả tay xuống, bất đắc dĩ nói: “Con thực sự là bị ép buộc mà, hai người phải tin con.”
Hô hô.
Tô Kiền Khôn và Tô Thần Binh nghe xong thì đều há mồm thở dốc, rõ ràng tức giận đến nổ phổi rồi.
Đặc biệt là Tô Kiền Khôn, sắc mặt ông ấy đỏ lựng như gan heo, tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng rất nhanh sau đó, hai người đã bình tĩnh lại, trên mặt như miệng giếng lâu năm không gợn sóng, yên bình giống như đã quên mất chuyện vừa nãy.
“Cha, ông nội.”