Mặc dù trang viên nhà họ Tô có Cửu âm cửu dương trận, có thể ngăn được Đoan Mộc Hải, nhưng sử dụng một trận pháp cần tiêu hao đá năng lượng, dùng đó để đề phòng chuyện bất ngờ còn được, nhưng không thể thường xuyên sử dụng.
Vì thế, Tô Thương liền gọi Đoan Mộc Hải đi vào sơn trang Y Vân, định đem ông ta và bọn người Cổ Hồng Nguyệt cùng giải quyết luôn một lượt.
Không lâu sau.
Advertisement
Tô Thương đi vào sơn trang Y Vân, ở phía xa đã phát hiện được chỗ tối có ba luồng khí tức, tập trung vào sơn trang Y Vân.
Ba người đó, toàn bộ đều là Thiên tông đỉnh phong, chắc là người canh gác trong miệng Hứa Sơn Cư nói.
Advertisement
Bọn họ nhìn thấy Tô Thương, cũng không hề để ý, ánh mắt sau khi nhìn Tô Thương một chút, liền thu lại.
Tô Thương ẩn giấu khí tức, vì thế trong mắt bọn họ, Tô Thương chỉ là một người bình thường, liền định thả Tô Thương đi vào sơn trang Y Vân.
"Ha ha!"
Có điều Tô Thương không tiến vào, mà đứng bên ngoài cửa chính sơn trang, mặt trầm như nước: "Ba người chúng mày, cút ra đây cho tao mà chịu chết đi."
Cút ra đây nhận lấy cái chết đi!
Ngay khi những lời này nói ra, ba tên cao thủ thiên tông đỉnh phong đang ẩn nấp trong bóng tối đều lần nữa hướng sự chú ý về Tô Thương
Ngay sau đó.
Một lão già núp ở hướng Tây Nam đột nhiên xuất hiện, trên khuôn mặt già nua mang theo vẻ bình thản, chậm rãi bước về phía Tô Thương.
"Sao lại chỉ có một người xuất hiện vậy, đồng bọn của ông không ra sao, lẽ nào sợ chết rồi sao?" Tô Thương nhìn lão già đó, khóe miệng nhếch lên cười châm biếm nói.
"Ha ha."
"Cậu thanh niên, nói khoác mà không biết ngượng à."
Người đàn ông già nua lưng còng queo, khuôn mặt héo hon, những cánh tay lộ
ra ngoài cũng gầy nhom, tong teo.
Ông ta nhìn thẳng vào Tô Thương, trong ánh mắt tràn đầy sự khinh thường, khẽ nói: "Nói đi, cậu là ai, đến sơn trang Y Vân làm gì, có quan hệ gì với Dược Vương Điện chứ?"
"Tôi chính là điện chủ của Dược Vương Điện, ông nói xem tôi và Dược Vương Điện có quan hệ hay không?" Tô Thương khẽ nhíu mày nói.
"Ha ha, nói năng ngông cuồng, cậu thật mạnh mồm mà, Dược Vương Điện là thế lực thế nào chứ, sao lại để cho một người bình thường như cậu làm điện chủ?"
Lão già lưng còng vừa đi về phía Tô Thương vừa lạnh lùng nói: "Xem ra không cho cậu chút đòn thì cậu sẽ không thành thật khai báo, đúng không?"
Vừa nói, trong lòng bàn tay của lão già lưng còng tỏa ra chân khí ngập tràn, khí tức quanh thân cũng âm trầm xuống.
"Dựa vào ông mà cũng muốn giết tôi sao?"
Tô Thương ngược lại, lại liên tục cười nhạo, sau đó liền tỏa ra uy thế nghiền nát nơi đó.
Vù vù!
Một giây sau, dưới uy thế của Tô Thương, cát bụi nơi đó tung bay mịt mù, những hòn đá thì rung rinh.
"Hử?"
Lão già lưng còng thấy vậy, lập tức dừng chân lại, trong ánh mắt lóe lên tia kiêng kị, ông ta hỏi lại lần nữa: "Cậu thanh niên, rốt cuộc cậu là ai?"
"Điện chủ của Dược Vương Điện, Tô Thương!" Tô Thương thành thật nói.
"Tô Thương!"
"Cậu chính là Tô Thương!"