Máu tươi bắn ra, thanh âm im bặt mà ngừng hẳn, một cái đầu lâu bết máu lăn lóc xuống dưới đất.
"Cổ Hồng Nguyệt là người tôi phải gi3t chết, ha ha, vậy mà ông dám lấy bà ta ra uy hiếp tôi sao?"
Tô Thương liên tục cười nhạo, sau đó ánh mắt lại nhìn sang tên còn lại, lạnh lùng nói: "Lúc nãy, ông cũng uy hiếp tôi, cho nên..."
Advertisement
Vừa nói, Tô Thương đột nhiên vung kiếm không chút do dự, trong chốc lát liền đoạt mạng người này.
Sau đó.
Advertisement
Tô Thương ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn bọn họ, vừa lau vết máu trên kiếm Thương khung, vừa thản nhiên nói: "Ông, cũng phải chết!"
Xoạt!
Giữa lúc anh giơ tay chém chết hai tên thiên tông đỉnh phong, cảnh tượng này khiến tất cả thành viên của Dược Vương Điện đều khiếp sợ không thôi.
"Điện chủ mạnh quá, thực lực này chắc đã là bán thần tông rồi nhỉ?"
"Chuyện này...quá sức tưởng tượng mà, điện chủ cũng không phải là dùng thuật trú nhan, bản thân anh ấy cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi thôi!"
"Trẻ tuổi như vậy, mà đã có thực lực của bán thần tông rồi, đúng là chưa từng nghe thấy bao giờ mà!"
"Lão điện chủ đúng là có mắt nhìn xa trông rộng, Dược Vương Điện có điện chủ Tô Thương rồi, đợi đến khi anh ấy trưởng thành lớn mạnh thì giới luyện võ ai dám ức hiếp Dược Vương Điện nữa chứ?"
...
Tất cả mọi người mặt mũi tràn đầy mừng rỡ, nhất là Triệu Khai Hãn.
Mặc dù lúc trước, ông ấy và Tô Thương có chút mâu thuẫn với nhau nhưng ông ấy cũng chỉ vì sự phồn vinh hưng thịnh của Dược Vương Điện mà thôi.
Bây giờ
nhìn thấy tân điện chủ sát phạt tứ phương, hiển thị rõ uy thế vô địch của mình, Triệu Khai Hãn đương nhiên là vui vẻ vô cùng rồi.
Giờ này phút này.
Giải quyết xong ba tên thiên tông đỉnh phong xong, Tô Thương liền thu lại kiếm Thương Khung, mang theo nụ cười tiến vào sơn trang Y Vân.
"Kính chào điện chủ!"
Trương Hiểu Ngọc lập tức quỳ một chân xuống đất, hai tay chắp lại, nhất mực cung kính hành lễ.
"Kính chào điện chủ!"
"Kính chào điện chủ!"
"Kính chào điện chủ!"
Tiếp theo đó, tất cả các thầy thuốc nơi đó bao gồm cả các vị đại trưởng lão, toàn bộ đều hướng về Tô Thương quỳ xuống hành lễ.
"Ừm, đứng dậy cả đi."
Tô Thương gật đầu, sau đó nhìn Trương Hiểu Ngọc, dò hỏi: "Thương thế của Trương Trọng Ngu sao rồi?"
"Dạ thưa điện chủ, vẫn như lúc trước, Hoa Thời Mạc và cha của tôi vẫn đang trị cho ông ấy, nhưng cũng không có dấu hiệu chuyển biến tốt." Trương Hiểu Ngọc đáp lại.
"Tôi biết rồi, dẫn tôi đi gặp ông ấy đi." Tô Thương nói.
"Vâng!"
Trương Hiểu Ngọc cung kính đáp lại.