Đỗ Minh Viễn khi có tổ tiên nhập thân, tóc ông ta dựng đứng lên, trường bào tung bay, thân thể toát ra khí thế hung hãn, ngay cả ánh mắt cũng thay đổi rồi, nhìn bao quát mọi thứ.
"Được rồi, ông chủ Đỗ, thu lại thần công của cậu đi." Cổ Hồng Nguyệt khẽ nói, giọng điệu cũng có nhiều phần kính trọng hơn lúc trước.
Advertisement
Lúc trước.
Khi đối mặt với Đỗ Minh Viễn, Cổ Hồng Nguyệt chỉ xem ông ta như một vạn bối, cho nên có chút thờ ơ, hờ hững.
Advertisement
Nhưng bây giờ, Cổ Hồng Nguyệt biết ông chủ Đỗ ở trước mắt bà ta lại có thực lực cực kỳ mạnh, đương nhiên bà ta cũng xem trọng hơn mấy phần rồi.
Đỗ Minh Viễn mỉm cười, sau đó tản đi hết đám mây đen quanh thân, thực lực lại hồi phục về cảnh giới thiên tông.
"Ông chủ Đỗ."
Lúc này, Cổ Hồng Nguyệt nhìn Đỗ Minh Viễn, như có thâm ý hỏi: "Bà già này có thể cảm nhận ra được, cậu vẫn đang che giấu một phần thực lực, bán thần tông chắc hẳn không phải là toàn bộ thực lực của cậu đúng không?"
"Tiền bối Cổ đúng là mắt sáng như đuốc, quả nhiên không thể lừa được bà."
Đỗ Minh Viễn cũng không phủ nhận mà hỏi ngược lại: "Nhưng mà, tiền bối Cổ, lúc nãy khi gọi tổ tiên nhập thân, tôi phát hiện ra bà cũng không phải là bán thần tông, ắt hẳn là đã vượt qua bước kia rồi nhỉ?"
"Ha ha, tên hậu sinh nhà cậu, thật thú vị mà."
Cổ Hồng Nguyệt chỉ cười hai tiếng chứ không hề trả lời câu hỏi đó, mà lại nói: "Đại hội võ thuật trăm môn phái năm nay cùng với cuộc thách đấu giữa các ngọn núi, chỉ e là sẽ vô cùng đặc sắc rồi."
Trong giới luyện võ thông thường sẽ phân thành ba đẳng cấp: tam đẳng, nhị đẳng, nhất đẳng.
Trong đó, thực lực của nhất đẳng là mạnh nhất.
Nhưng đây cũng chỉ là mấy tông phái không phải dòng chính, một môn phái thực lực không cần tham gia những xếp hạng này, mà chính là tọa lạc trên các ngọn núi nổi tiếng, có rất nhiều tài nguyên tu luyện.
Cái gọi là các ngọn núi nổi tiếng,
ví dụ như núi Thái Sơn của vùng núi tế trời, núi Lao Sơn của vùng đất giữa biển và núi, hay như là Lư Sơn của vùng đất nơi thâm sâu vân vụ.
Ba ngọn núi lớn này, bản thân nó vốn có rất nhiều dược liệu sinh trưởng, lại thêm các tông phái luyện võ trong đó thực lực hùng mạnh, cho nên được lưu truyền nghìn năm, kéo dài mãi không suy.
Ngoài ra, còn có thánh địa Phật giáo, núi Bồ Đề, núi Võ Đang, nơi sinh ra Đạo giáo...
Những ví dụ như thế.
Cho nên nói, các tông phái lớn mạnh chân chính, không dựa vào bảng xét cấp bậc nhất đẳng, nhị đẳng, mà chỉ xem tông phái đó tọa lạc ở nơi nào mà thôi.
Các loại như nhà họ Đỗ ở Thâm Thành, Tam Đồng Kiều, so sánh trên dưới cũng có chút không phải là dòng chính thống.
Đương nhiên, trong giới luyện võ cách mấy chục năm một lần sẽ có một lần xét cấp bậc lại, các tông phái thực lực hùng mạnh, sẽ có cơ hội thách đấu với các tông phái ở các ngọn núi nổi tiếng.
Nếu như thách đấu thành công thì có thể đuổi tông phái của ngọn núi đó đi, dời tông phái của mình lên ngọn núi đó.
Bởi vì giữa các ngọn núi thường bảo vệ, giữ gìn lẫn nhau, nghiêm cấm cướp giật.
Vì vậy, cuộc thách đấu vài thập kỷ một lần là cơ hội duy nhất để các môn phái bình thường tiến vào ngọn núi nổi tiếng.
Nói một cách đơn giản, bước vào một ngọn núi nổi tiếng tương đương với việc trở thành một môn phái trong thể chế.