Triệu Văn Bân bị Tô Thương nhìn chằm chằm khiến cho lông gà cả người dựng hết cả lên, thấp thỏm lo âu nuốt một ngụm nước bọt.
Ngay sau đó, anh ta vội vàng nói: "Cái đó, Phi Tuyên, cha tôi vừa báo tin cho tôi biết, nói trong nhà có việc, kêu tôi về nhà ngay, tôi, tôi đi trước đây."
"Ừm, tạm biệt Triệu thiếu gia, ngày hôm đó cám ơn anh đã gọi điện thoại cho Kỳ Kỳ tới." Lý Nguyệt nói cám ơn lần nữa.
"Không cần khách sáo."
Triệu Văn Bân lịch sự đáp lại, rồi quay người rời đi.
"Đứng lại!"
Lúc này, Tô Thương lại lạnh lùng nói: "Tôi cho phép cậu đi chưa?"
"Tô đại thiếu gia, có chơi có chịu, cũng chỉ là cá cược đấu chó thua thôi mà, đâu đến mức cậu cứ nhằm vào tôi mãi chứ?"
Triệu Văn Băn nghiến răng nói: "Nếu như cậu muốn như vậy thì sau này ở Giang Bắc ai mà dám cá cược với cậu nữa chứ!"
Cả đời Tô đại thiếu gia có hai sở thích lớn.
Thứ nhất là phụ nữ, thứ hai là cờ bạc.
Đấu chó, đánh bài, đua xe, đều có chơi qua.
Trước đây, Tô đại thiếu gia đánh bài rất kém, thua rồi lại không nhận, nhưng mà hắn lại là đệ nhất đại thiếu gia ở Giang Bắc.
Cứ coi như là anh quỵt nợ thì mọi người cũng không dám hó hé, mặc dù ngoài mặt không nói, nhưng dần dần mọi người không thèm cá cược với Tô đại thiếu gia nữa.
Điều này lại khiến cho người nghiện cờ bạc như Tô đại thiếu gia vô cùng khốn khổ, cho nên đành phải thanh toán hết nợ nần rồi mới có thể gia nhập lại vào thế giới cờ bạc của đám thanh niên giàu có ở Giang Bắc.
Đồng thời từ đó về sau, Tô đại thiếu gia luôn có chơi có chịu, không còn quỵt nợ nữa, danh tiếng vô cùng tốt.
Triệu Văn Bân biết được điểm yếu của Tô đại thiếu gia, cho nên mới nói mấy lời đó.
Nhưng mà.
Tô đại thiếu gia bây giờ đã không phải là tay cờ bạc hoàn khố trước kia nữa rồi.
Bốp!
Tô Thương vung tay ra tát một cái rồi cười giễu nói: "CMN, ai nói ông đây nhằm vào cậu là vì vụ đánh cược đấu chó thua chứ?"
"Mười ngày trước, ông đây không muốn đi học, cho nên mới san bằng trường học, thế là tôi mới cầm tiền đưa cho Vương Phú Quý đi liên hệ với bên xe ủi."
Tô Thương trừng mắt nhìn Triệu Văn Bân, tiếp tục nói: "Kết quả là tôi nghe nói xe ủi là do cậu liên hệ giúp?"
"Đúng, đúng vậy, xe ủi tôi liên hệ tuyệt đối không có bất kỳ vấn đề gì!"
Sắc mặt của Triệu Văn Bân biến đổi cực lớn, vội vàng nói: "Cậu xảy ra chuyện không liên quan gì đến tôi, có trách là trách cậu không biết lái xe ủi nên mới bị chôn xuống dưới."
Nhìn thấy sắc mặt của Triệu Văn Bân thay đổi, trong lòng Tô Thương như đã sáng tỏ, chắc chắn là anh ta có động tay động chân vào.
Nhưng mà, nhà họ Triệu cũng chỉ là một gia tộc nhỏ, Triệu Văn Bân cũng là kẻ bất tài, học chả hay cày chả biết, chắc chắn cũng chẳng thể bày ra ván cờ lớn như thế này được, chắc còn có một người khác ở phía sau.
Người này, khả năng cao chính là người em nuôi Tô Cảnh Hàm của Tô đại thiếu gia.
Nhưng không có chứng cứ, Tô Thương không dám đánh rắn động cỏ, vì vậy anh liền nói: "Tôi cũng không nói là có liên quan đến cậu."
"Nhưng mà, Triệu Văn Bân, cậu cũng có phần chơi hơi xấu rồi, cậu lấy của Vương Phú Quý đến ba trăm vạn sao?"
Tô Thương bực mình nói: "Bây giờ ông đây cho cậu một cơ hội, nôn ra hết đống tiền cậu đã nuốt, thì tôi xem như chưa có chuyện gì xảy ra, nếu không thì đừng trách ông đây không khách khí."
Tô Thương tức đến nổ phổi trừng mắt nhìn Triệu Văn Bân, tức giận nói: "Tôi có làm có chịu, nhưng tôi không có ngốc, ở Giang Bắc còn chưa có ai dám ăn chặn tiền của tôi."
Triệu Văn Bân nghe thấy như vậy, thì thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng còn nở ra một nụ cười giễu nhưng trên mặt lại vội vàng nói: "Xin lỗi Tô đại thiếu gia, tôi không biết là cậu muốn liên hệ với xe ủi, cho nên mới báo giá cao lên một chút, tôi lập tức sẽ chuyển hết số tiền thừa đó vào thẻ của cậu."
"Chết tiệt, Triệu Văn Bân, theo ý cậu như vậy là cậu có thể lừa tôi rơi xuống hố rồi đúng không?" Vương Phú Quý vừa nghe thấy liền lập tức nổi giận, nghiến răng nói: "CMN, ức hiếp người quá rồi!"
Triệu Văn Bân không thèm để ý đến Vương Phú Quý, gọi điện thoại cho ngân hàng chuyển khoản cho Tô Thương hai trăm vạn, rồi nói tiếp: "Tô đại thiếu gia, chuyển tiền cho cậu rồi, tôi có thể đi rồi chứ?"
"Ừm, như vậy cũng tạm được."
Tô Thương hài lòng gật đầu, sau đó híp mắt lại nhìn Triệu Văn Bân, khẽ cười nói: "Bây giờ tôi có ít vốn rồi, có cơ hội thì hẹn nhau cược một ván đấu chó đi, tôi phải lấy lại số tiền thua cậu lúc trước."
Triệu Văn Bân nghe thấy lời