*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mạc Ngữ Yên thở hồng hộc nói: “Đừng tưởng là tớ không nghe thấy, lúc nãy rõ ràng cậu xin cô Dực Cân giới thiệu vợ nhỏ cho cậu.”
“Ừ hử, tối qua lúc chơi với bà đây, thì tớ vẫn là vợ của cậu, bây giờ cậu lại đi cưới người khác, còn đòi cưới ba người nữa cơ, Tô Tinh Hà, cậu muốn ăn đòn sao!”
Advertisement
Mạc Ngữ Yên nhìn thì đáng yêu như một con búp bê, thực tế khi nổi giận lên thì lại nắm chặt nắm đấm lại muốn đánh Tô Tinh Hà.
“Ai ya mẹ ơi.”
Advertisement
Tô Tinh Hà bị dọa cho co giò lên chạy, kết quả là đụng trúng Tô Thương, vội vàng cầu cứu: “Cha ơi, cứu con với, có người muốn đánh con.”
Mạc Ngữ Yên nhìn thấy Tô Thương, bởi vì còn chưa quen thuộc nên cô bé có chút ngượng ngùng, liền dừng chân lại.
“Cái này cha không quản được.”
Tô Thương nhìn Mạc Ngữ Yên, khẽ cười nói: “Ngữ Yên, cố lên, chú hỗ trợ cháu.”
“Cám ơn chú Tô.”
Cảm nhận được ý tốt của Tô Thương, cô bé búp bê Mạc Ngữ Yên nở một nụ cười đáng yêu, sau đó lại nghiến răng chạy về phía Tô Tinh Hà.
“F*ck, cha, cha tốt ghê đó, ngay cả chuyện sống chết của con trai cũng không lo nữa!”
Tô Tinh Hà than thở một câu rồi nhìn thấy Mạc Ngữ Yên sắp đuổi kịp mình thì lại co giò chạy ra khỏi phòng khách.
“Hừ, Tô Tinh
Hà, cậu đừng quên, cậu chạy không thoát khỏi tớ đâu, mỗi lần tớ đều đuổi kịp cậu.”
Mạc Ngữ Yên bĩu môi, sau đó liền chạy đuổi theo sau.
“Cái tên nhóc thối này.”
Tô Thương mỉm cười.
Đừng nhìn thấy Tô Tinh Hà tuổi còn nhỏ, nhưng thật sự là thực lực của nó đã là tông sư rồi, sao lại có thể không không chạy thoát được Mạc Ngữ Yên chứ, rõ ràng là nó đang nhường cô bé mà thôi.
“Tô Thương, em tới rồi.”
Lúc này, Tô Dực Cân cũng dừng luyện yoga lại, nở nụ cười nhìn Tô Thương, hỏi: “Hai ngày nay em đi đâu vậy?”
“Chị, ha ha, em đi xử lý chút chuyện.”
Tô Thương khẽ cười nói: “Đợi lát nữa em còn phải đi nữa, lần này em phải rời khỏi Giang Bắc, cho nên đến chào tạm biệt mọi người.”
“Em đi đâu?” Tô Dực Cân vừa lau mồ hôi vừa hỏi.
“Đi Võ đang, tham gia đại hội võ thuật trăm tông phái, tiện thể đi một chuyến đến vùng đất tế trời.” Tô Thương thành thực nói.
“Vùng đất tế trời?” Tô Dực Cân nghe vậy, sắc mặt ngưng trọng nói: “Em đi núi Thái Sơn làm gì?”