Vừa nói, Thạch Cửu Thiên cất đi khăn mặt, ngay sau đó tự giới thiệu mình: "Em họ, anh giới thiệu lại lần nữa, anh tên là Thạch Cửu Thiên, là con của cậu hai Thạch Vân Phi của em, mẹ Thạch Ngọc Yến của em, là cô ruột của anh."
"Mặc dù cha anh ở nhà gọi anh là anh hai, có điều anh ở trong đám người trẻ tuổi, anh lại là người lớn tuổi nhất, nên em chỉ cần gọi anh là anh họ thôi cũng được." Thạch Cửu Thiên cười nói.
Advertisement
"Anh họ."
Nếu đối phương đã có ý tốt như vậy, Tô Thương tất nhiên sẽ vui vẻ đón nhận, sau đó biết nhưng vẫn hỏi lại: "Anh họ, vùng núi tế trời từ trước đến nay không chào đón em, vì sao anh lại giúp em?"
Advertisement
"Ha ha, cô Ngọc Yến là thần tượng của anh, từ khi anh còn nhỏ, bà ấy rất tốt với anh, thường xuyên lén lút đưa anh xuống núi, bọn anh cùng nhau săn gà rừng, nướng khoai lang, bà ấy còn dạy anh võ công nữa."
"Cũng có thể nói bác gái như mẹ, cô Ngọc Yến cũng giống như mẹ của anh, em là con của bà ấy, anh chắc chắn xem em như huyết mạch thân thiết của mình rồi."
Thạch Cửu Thiên cười nói: "Huống hồ gì, trước khi xuống núi lần này, anh có gặp cô, có hứa với cô rằng, sẽ chăm sóc em nhiều hơn."
"Vì thế, em trai, chuyến đi vúi Võ đang lần này, em cứ yên tâm đi, anh họ đảm bảo em không cần lo lắng gì đâu." Thạch Cửu Thiên chăm chú hứa hẹn.
"Thế thì cảm ơn anh họ trước rồi."
Tô Thương khách sáo nói một câu, sau đó cảm xúc có chút kích động mà nói: "Anh họ, anh đã gặp mẹ em, bà ấy bây giờ thế nào rồi?"
"Cô đang rất an toàn, bây giờ đang ở Tư Quá Nhai, ông nội để bà ấy
hối lỗi, nếu không nhận ra được sai lầm của mình thì cả đời cũng không được bước ra Tư Quá Nhai." Đối diện với Tô Thương, Thạch Cửu Thiên không có bất kỳ ý xấu gì, mà thành thật nói.
"Cái gì!"
Tô Thương nghe vậy, giọng điệu lạnh lùng nói: "Mẹ em quả nhiên là bị Thạch Hạo Hãn nhốt, thật đáng chết!"
"Em họ, đừng nói lung tung."
Thạch Cửu Thiên giải thích: "Ông nội cũng không có ác ý gì, ông ấy từ trước đến nay đều khẩu xà tâm phật, trong lòng em phải có sự tôn kính với ông ấy chứ."
"Hửm!"
Tô Thương hừm lạnh một tiếng, cũng không nói nhiều lời nữa.
Thạch Cửu Thiên thấy vậy, thở dài một hơi, cũng không khuyên nữa.
Anh ấy biết Tô Thương hận ông nội, nếu đổi lại là anh ấy, cũng sẽ hận ông nội, dù sao 5 năm trước, ông nội đưa cô đi, chia rẽ gia đình em họ.
"Em họ, em đừng tức giận."
Sau khi im lặng một lúc, Thạch Cửu Thiên nghiêm túc nói: "Lần này anh tham gia đại hội võ thuật của trăm tông phái, mục đích chủ yếu nhất cũng là cứu cô ra ngoài, để cho nhà các em được đoàn tụ."
"Anh tham gia đại hội võ thuật trăm tông phái, có liên quan gì đến chuyện cứu mẹ em ra ngoài chứ?" Tô Thương nghi ngờ nói.
"Em trai, em có chỗ không biết rồi."
Thạch Cửu Thiên giải thích: "Ông nội từng đồng ý với anh, chỉ cần anh đứng đầu ở đại hội võ thuật của trăm tông phái, ông ấy sẽ đồng ý 1 yêu cầu của anh, chỉ cần ông ấy làm được thì bất kỳ yêu cầu gì cũng đồng ý."