"Ừm."
Tô Thương nghe vậy, liền từ bỏ ý định giết chết Mặc Đao, lạnh giọng nói: "Đồ chó, sau đại hội võ thuật, tao sẽ cho mày hồn về với cửu tuyền!"
Advertisement
Sau khi đánh Mặc Đao một trận, thì cơn tức giận của Tô Thương cũng đã vơi đi mấy phần, sau đó anh đi tới trước mặt Thiên Sơn Tuyết, khẽ cười nói: "Tuyết Nhi, kỳ thực em không cần dùng khí tức để trấn áp anh ta lại, anh có có thể xâu đầu heo tên này được mà."
"Em biết, nhưng mà đại hội võ thuật vẫn còn chưa bắt đầu, vẫn nên giữ kẽ xíu." Thiên Sơn Tuyết nhỏ giọng nói.
Advertisement
"Vẫn là Tuyết Nhi suy nghĩ chu đáo, ha ha."
Tô Thương mỉm cười, sau đó nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Thiên Sơn Tuyết, Thiên Sơn Tuyết cũng không đẩy ra, mặc cho Tô Thương nắm tay.
"Đáng chết!"
Lúc này, Mặc Đao mặt mũi bầm dập, từ dưới đất bò lên, anh ta lau vết máu đọng ở khóe miệng, biểu cảm phức tạp nói: "Tuyết Nhi, em vậy mà lại giúp một người ngoài để đánh anh!"
"Tô Thương không phải là người ngoài."
Thiên Sơn Tuyết giọng điệu thanh lãnh, đáp lại: "Anh ấy là người đàn ông của tôi, là cha của Du Du và Tinh Hà, đối với tôi mà nói, anh ấy không phải là người ngoài!"
"Nghe rõ chưa hả, còn không mau cút đi!" Tô Thương ở bên cạnh lạnh giọng nói.
"Mày!"
Mặc Đao nhìn chòng chọc vào Tô Thương, sát ý trong mắt ngập trời, tức giận nói: "Tô Thương, được, nỗi nhục ngày hôm nay, Mặc Đao tao sẽ nhớ kỹ!"
"Mày không phải muốn tham gia đại hội võ thuật sao, ha ha, trên lôi đài, sống chết không ai nói gì được, mày tốt nhất hãy cầu nguyện cho mày đừng gặp phải tao, nếu không tao sẽ cho mày chết ngay trên lôi đài!"
Sau khi nói ra
một tràng uy hiếp, Mặc Đao lại nhìn sang Thiên Sơn Tuyết, ánh mắt vẫn tràn đầy thâm tình như cũ: "Tuyết Nhi, anh đối với em là thật lòng, cho dù em giúp Tô Thương hại anh, thì tình cảm anh dành cho em vẫn không hề giảm sút, anh sẽ giết chết Tô Thương, khiến em trở thành một quả phụ, đến lúc đó, anh sẽ cùng em và bọn nhỏ sống chung dưới một mái nhà ấm áp."
Nói xong, Mặc Đao liền quay người muốn đi vào Xuân Quang Lâu.
Nhưng mà vừa mới được hai bước, anh ta liền phản ứng lại, mình không thể ở trước mặt Thiên Sơn Tuyết mà đi vào thanh lâu được, nếu không Tuyết Nhi chắc chắn sẽ có ác cảm với mình.
Thế là.
Mặc Đao liền vội vàng xoay người lại, nở một nụ cười ngượng ngùng: "Ha ha, cái đó, anh là dân mù đường, lại không thông thuộc đường đi ở đây, đi sai hướng rồi, kỳ thực anh đặt khách sạn ở phía Đông."
"Ai ya, thiếu gia Mặc Đao, anh đi đâu vậy, nước đã chuẩn bị xong cho anh rồi, theo đúng yêu cầu của anh, mười cô em phục vụ, còn đang chờ anh sủng hạnh đó."
Ai mà ngờ, Mặc Đao vừa nói dứt lời, thì người quản lý của Xuân Quang Lâu lại chạy ra, khách sáo chào hỏi với Mặc Đao, trên mặt mang đầy nụ cười nịnh nọt.
"Im miệng!"
"Ông nhận nhầm người rồi, tôi lúc nào yêu cầu ông sắp xếp những thứ này chứ, đừng có mà vu oan cho tôi!"