Lưu Phàm Khôn trợn tròn mắt, xác nhận hết lần này đến lần khác rằng bản thân không tìm sai chỗ, liền không kìm được cơn giận.
“Chắc chắn là bà già kia đã giương đông kích tây, tên cao thủ đã cứu bà ta, đã ăn trộm yêu đao Thái Chân của mình rồi.
”
“Quá là ghê tởm, nhà họ Nạp Lan, thù này không báo, ông đây thề sẽ không làm người nữa.
”
Lưu Phàm Khuê vô cùng căm thù, tức quá hóa giận liền rời khỏi chỗ đó.
Một bên khác, bản thân Tống Lệ Hoa bị thương nặng cũng không yên lòng về Nạp Lan Dịch, khi đi qua lần lượt từng chỗ liền dừng lại một lát, kết quả đã phát hiện được thi thể của Nạp Lan Dịch.
"Tiểu Dịch!"
“Tôi bị mắc lừa rồi, người nước D đáng chết, vậy mà dám dùng kế điệu hổ ly sơn, âm thầm giết cháu trai tôi!"
"Thù này, bà đây sẽ nhớ kỹ, đợi vết thương của bà đây lành lại, nhất định sẽ chém mày thành trăm mảnh!”
Tống Lệ Hoa cực kì đau khổ, vô cùng căm ghét Lưu Phàm Khuê, bà ta cũng tức giận cả Tô Huyền Thiên nữa.
Theo bà ta thấy, nếu như không phải Tô Huyền Thiên, thì mình có thể giết chết Lưu Phàm Khuê một cách rất dễ dàng, rồi kịp thời trở về bên cạnh Nạp Lan Dịch, nếu như vậy, thì Nạp Lan Dịch sẽ không phải chết.
"Tô Huyền Thiên, cậu chỉ vì mười cục đá năng lượng cỏn con, mà lại dám ra tay ngăn cản tôi, thậm chí còn gián tiếp hại chết tiểu Dịch nữa!”
"Hừ!"
"Người đắc tội với bà đây, trước giờ chưa từng có kết cục tốt đẹp, rất nhanh thôi tôi sẽ khiến cậu muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong!” Tống Lệ Hoa nói với ánh mắt sắc lạnh.
"Bà chủ, vết thương của bà rất nặng, nên quay về trị thương trước đi ạ.
” Lúc này, ông lão áo đen đứng bên cạnh nói.
"Hắc nô!"
Ánh mắt Tống Lệ Hoa dừng lại trên người của ông lão áo đen, nghiến răng chất vấn: "Dựa vào thực lực của ông, rõ ràng vừa nãy ông có thể xóa sổ Tô Huyền Thiên, tại sao lại không giết nó vậy?"
"Bà chủ, bà quá coi thường cậu ta rồi, cảnh giới của cậu ta, tôi đây không thể lường trước được.
”
Hắc nô giải thích: "Nhưng cậu ta có thể cảm nhận được sự tồn tại của tôi, nên sớm đã có phòng bị, thực lực đương nhiên không phải yếu đâu.
”
"Tất nhiên, tôi không hề sợ cậu ta, lúc đánh nhau chắc chắn tôi có thể đánh được.
”
Hắc nô lo lắng nói: "Nhưng trên người bà đang bị thương, tôi lo lắng đến sự an nguy của bà, nên không muốn dây dưa với cậu ta, bà chủ, chúng ta mau đi thôi, cánh tay của bà vẫn còn có cơ hội chữa lành.
”
"Ừm.
"
Nghe đến đây, Tống Lệ Hoa không muốn nói nhiều, nhanh chóng biến mất cùng với hắc nô.
!
Sau khi Tô Thương rời khỏi khu rừng ở Đông Sơn, anh đến chợ đen Cửu Môn trước, sau đó khôi phục về hình dáng cũ, lái xe đi thẳng đến biệt thự ở cạnh sông.
Về phần phiền phức mà Tô Huyền Thiên chọc phải, thì có liên quan gì đến Tô Thương anh chứ?
Chỉ cần khôi phục lại diện mạo như cũ, anh ấy lại là một tên đại thiếu gia ăn chơi trác táng không hề học võ thuật, ai cũng không thể gắn anh ấy với tông sư trẻ tuổi Tô Huyền Thiên lại với nhau được.
Bây giờ Tô Thương không có suy nghĩ nào khác, chỉ muốn tu luyện thôi, Tống Lệ Hoa khiến anh ấy áp lực không nhỏ, lại thêm cái tên cứu Tống Lệ Hoa đi nữa, cảm giác nguy hiểm của Tô Thương lại càng tăng lên.
Tô Thương định trở lại biệt thự cạnh sông, để luyện hóa hết sát khí bên trong yêu đao Thái Chân, tranh thủ thời gian đột phá lên luyện khí tầng thứ tư, đến lúc đó cảnh giới tông sư là cái khỉ gì chứ, hoàn toàn có thể một chiêu đánh chết luôn.
Nhưng, anh ấy luyện hóa yêu đao Hồng liên, đã mất hai ba ngày rồi, lần này chỉ sợ phải mất thời gian đến vài ngày nữa.
Ánh trăng như nước.
Không lâu sau, Tô Thương đã tới biệt thự cạnh sông, ai biết được Tô Thần Binh cũng ở đó.
Mà Quách Ý thì quỳ trên mặt đất, hình như đang bị Tô Thần Binh quở trách.
“Đại thiếu gia.
”
Nhìn thấy Tô Thương xuất hiện, Quách Ý đang quỳ trên mặt đất nở một nụ cười gượng.
“Ừ.
”
Tô Thương gật đầu, sau đó nhìn về phía Tô Thần Binh, khẽ cười: “Cha, sao vậy, Quách Ý đã làm sai điều gì ạ, tại sao cha lại trách phạt anh ta vậy?”
“Hừ, còn không phải vì đồ phế vật là mày à!”
Tô Thần Binh hừ một tiếng lạnh lùng, trầm giọng nói: “Ta bảo nó âm thầm bảo vệ mày, nó thì hay rồi, thế mà lại chạy đến biệt thự cạnh sông này ngủ một giấc!”
“Cha, cái này không thể trách Quách Ý được, là con bảo anh ta làm như vậy đấy.
” Tô Thương giải thích.
“Mày?”
Tô Thần Binh liếc Tô Thương một cái, sau đó lạnh lùng nói: “Được đấy Tô Thương, đừng nghĩ đã có thể nịnh nọt được Quách Ý, tình hình đại khái như thế nào, trong lòng ta đều biết hết.
”
“Quách Ý là thuộc hạ của ta, ta rất hiểu cậu ấy, tuy không nói, nhưng từ đầu đến cuối cậu ấy không hề xem trọng mày đâu.
”
Tô Thần Binh nói tiếp: “Hai ngày nay ta bảo cậu ấy bảo vệ mày, chắc chắn cậu ấy đã nhịn đầy một bụng tức giận, vì không muốn làm việc này nên cậu ấy mới lười nhác, sa sút tinh thần.
”
“Còn mày, thằng nhãi