Editor: HannahNói xong Lâm Ái Thanh liền mở khóa vào phòng.
Trần Ái Đảng tức giận muốn tiến lên lý luận cùng cô, kết quả xém chút bị cửa gỗ đóng lại đập vào mặt, cô ta còn muốn kéo cửa đi vào, Từ Cương nhanh chóng kéo người lại.
“Thôi đi, cô ấy ăn của cô ấy, cũng không ảnh hưởng gì đến chúng ta, đừng gây chuyện, đến lúc đó ồn ào sẽ ảnh hưởng không tốt.
” Từ Cương thật sự sợ có ngày hai người đánh nhau.
Trần Ái Đảng nghẹn đến khó thở, nhìn Từ Cương buồn tủi nói: “Anh xem cô ta nói vậy là ý gì chứ.
”Ngoài phòng âm thanh Từ Cương khuyên giải an ủi Trần Ái Đảng dần dần xa, Lâm Ái Thanh trong phòng lắc lắc đầu, cất lương thực vào thùng gỗ rồi dùng bồn gỗ đậy lại, cô sợ trong phòng có chuột, nghĩ chắc phải đi tìm một cái bình làm lu đựng lương thực mới được.
Buổi tối không có việc gì nên Lâm Ái Thanh không vội nấu cơm, ăn chút lương khô, tắm rửa ngủ sớm.
Trần Ái Đảng cùng Từ Cương từ chỗ La Văn Triết ăn uống no đủ trở về nhìn thấy bếp lò bên cạnh không thay đổi gì, trên mặt Trần Ái Đảng đắc ý dào dạt, cũng chỉ có Lâm Ái Thanh ngu ngốc một hai phải tự làm, bây giờ hay rồi, đến cơm cũng không được ăn.
Từ Hướng Dương cùng Ngụy Diên An ở cách đó hai đội sản xuất, hai người cũng đang cùng nhau nhóm lửa nấu cơm, kết quả bị lò đất làm cho mặt xám mày tro.
“Tự mình nấu quá phiền phức, đi theo thanh niên trí thức cũ ăn không phải được rồi sao!” Vài lần lửa cháy rồi tắt, tính thiếu gia Từ Hướng Dương lại nổi dậy, ném kẹp gắp than trên tay không muốn làm nữa.
Hắn không hiểu, ăn chung với thanh niên trí thức cũ có gì không tốt, lửa có người nhóm, cơm có người nấu, bọn họ chỉ cần luân phiên đi gánh nước, đốn củi là được, nhiều người luân phiên một vòng cũng sẽ cần làm vài lần, nhẹ nhàng bớt việc.
Ngụy Diên An cũng chưa từng sử dụng lò đất, bây giờ hình tượng cũng không còn nữa, trên mặt chỗ đen chỗ trắng nhưng vẫn không từ bỏ, đang nổ lực thử nhóm lửa: “Nếu cậu muốn sau này ăn không đủ no, cậu cứ đi theo bọn họ đi.
”Không nói tới việc hai anh em họ được người nhà trợ cấp, ăn chung chỉ có bị thiệt, chỉ dựa theo cách thức ăn thanh niên trí thức cũ nói thì Ngụy Diên An dám khẳng định đó là lừa bọn họ, nếu không thì cũng là trong lời nói lẫn lộn nửa thật nửa giả.
Trên thực tế năm đầu tiên thanh niên trí thức xuống nông thôn, lượng lương thực phát cho vẫn tương đối nhiều nhưng đối với thiếu