Editor: HannahHơn nữa cô ta bây giờ cũng không rảnh lo cho Lâm Ái Thanh ở nông thôn, cô ta đang lo chuyện công tác của mình đây.
Cũng không biết có chuyện gì mà công tác của cô ta mãi vẫn không có tin tức, rõ ràng lễ cũng đã gửi, cũng đã nhận nhưng chuyện công tác vẫn cứ kéo dài, sau đó thì không có một chút tin tức nào nữa.Bây giờ Lâm Vệ Hồng cũng không ầm ĩ với trong nhà đòi thay thế công tác của mẹ Lâm, trong suy nghĩ của cô ta, kiếp trước cô ta xuống nông thôn thì công việc cho Lâm Ái Thanh; đời này Lâm Ái Thanh xuống nông thôn, cuối cùng công việc nhất định là của cô ta, đây là đường lui cô ta để lại cho mình.Chẳng qua là đường lui này thật sự không dễ đi.
Nếu có thể Lâm Vệ Hồng tất nhiên muốn đi con đường thoải mái một chút, cô ta cũng đã tốt nghiệp cấp 3, không tin đến công việc cũng tìm không được.
Không đến vạn bất đắc dĩ, tạm thời cô ta không định thay thế vị trí của mẹ Lâm.Lúc đi ngang qua hòm thư dưới lầu, Lâm Vệ Hồng ngừng lại, ánh mắt phức tạp rơi trên hòm thư nhà mình, sau khi do dự, cô ta quay trở lại mở hộp thư, bên trong không có gì.Lâm Vệ Hồng thở dài nhẹ nhõm, cô không biết vì sao, không muốn nhìn thấy Lâm Ái Thanh liên hệ với người nhà lắm, có lẽ vì nhận thấy được bất công của cha mẹ, cũng có lẽ vì Lâm Ái Thanh không đi theo con đường cô ta đã an bài.Nghĩ đến việc viết thư, Lâm Vệ Hồng cũng oán hận chính mình, đời trước quá thành thật, ở nông thôn mệt chết mệt sống cũng không nghĩ đến tố khổ với cha mẹ, trẻ con biết khóc mới có ăn, đáng tiếc kiếp trước cô ta không hiểu đạo lý này.Không tìm thấy thư Lâm Vệ Hồng cũng yên tâm, so ra thì tính tình Lâm Ái Thanh càng tốt hơn cô ta, nếu viết thư đại khái cũng chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu, có khổ sở gì chắc cũng sẽ giữ ở trong lòng.Bên này cô ta vừa đi bên kia cha Lâm đã nhận được thư vô cùng vui sướng về nhà.
Bởi vì quá vui nên cha Lâm cũng không suy nghĩ xem vì sao Lâm Ái Thanh gửi thư đến tổ sửa chữa mà không gửi về nhà “Cúc Hương, tối nay rang cho tôi đĩa đậu phộng nhắm rượu.”Mẹ Lâm nghe