Editor: HannahSau xe kéo của Hoàng Hữu Đức, Từ Hướng Dương ngồi bên trái, Lâm Ái Thanh ngồi bên phải, ở giữa là xe đạp của đội trưởng Liễu Gia Loan, chia ranh giới rõ ràng.Nói thật lúc nhìn thấy Từ Hướng Dương xông đến, quả thật trong lòng Lâm Ái Thanh có hơi rung động, cô liếc nhìn Từ Hướng Dương một cái.Từ Hướng Dương vẫn luôn chú ý đến Lâm Ái Thanh, kỳ thật hắn rất muốn ngồi gần với Lâm Ái Thanh nhưng lại sợ cô phản cảm.
Hơn nữa hắn đạp xe một mạch tới đây, mồ hôi đầy người, sợ có mùi hôi hun Lâm Ái Thanh.
Thấy Lâm Ái Thanh nhìn hẳn, theo bản năng hé miệng lộ ra một hàng răng trắng bóng.“...” Lâm Ái Thanh yên lặng ngoảnh đầu sang bên.Máy kéo đến trước Liễu Gia Loan, chỗ của thanh niên trí thức Liễu Gia Loan ngay trên đường lớn, lúc máy kéo đến Ngụy Diên An đang ngồi dưới hiên nghe radio, nhìn thấy Từ Hướng Dương và Lâm Ái Thanh phân chia ngồi hai bên máy kéo, Ngụy Diên An thở dài.
Uống công anh đạp nhanh như vậy, mệt mỏi gấp gáp trở về, tên ngốc Từ Hướng Dương này.Máy kéo dừng lại, Từ Hướng Dương thấy Ngụy Diên An nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn, không biết sao lại ngượng ngùng, hét lên với hắn: “Đứng ngốc ở đó làm gì, nhanh đỡ xe xuống.”Ngụy Diên An có thể nói gì đây? Hắn yên lặng đi đến sau xe, giúp Từ Hướng Dương đỡ xe đạp xuống.“Có tiền đồ lắm, dám nạt tôi.” Ngụy Diên An mắt lạnh nhìn Từ Hướng Dương, thấp giọng nói.
Từ Hướng Dương lập tức nóng nảy, không phải do hắn khẩn trương sao, cần thận quay đầu nhìn Lâm Ái Thanh, phát hiện cô không có nhìn bọn họ bên này, lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra: “Anh, anh ơi! Em sai rồi, anh nhỏ tiếng chút, chừa mặt mũi cho em.”Nói xong hai câu thì xe cũng đã xuống dưới, bánh xe vừa tiếp đất Từ Hướng Dương không do dự trực tiếp nhảy xuống theo.Hoàng Hữu Đức thấy bọn họ bình an xuống xe, chuẩn bị nhấn ga đến Bạch Than Bình, Ngụy Diên An thấy Từ Hướng Dương chỉ biết nhìn Lâm Ái Thanh cười ngây ngốc thì đạp hắn một cước: “Trong phòng có dưa gang người dân đưa tới.”Ánh mắt Từ Hướng Dương sáng lên, vừa chạy về phòng vừa gọi Hoàng Hữu Đức chờ: “Chú Hoàng, chờ một lát.”Trên suốt đoạn đường đi về Từ Hướng Dương không nói với Lâm Ái Thanh mấy câu nhưng lại trò chuyện với Hoàng Hữu Đức rất vui vẻ, nếu không phải nghe