Editor: HannahTừ Hướng Dương đem tay Lâm Ái Thanh giữ chặt, nhưng khi Lâm Ái Thanh nhìn qua, lại vội vàng buông tay, tròng mắt loạn chuyển, không dám nhìn thẳng Lâm Ái Thanh, đôi tai lập tức đỏ lên.
“Tôi không thích anh, là như vậy thôi.
” Lâm Ái Thanh bắt đầu hơi đâu đầu, đối với Từ Hướng Dương bám dính đã không còn nhẫn nại, “Lâm Vệ Hồng đồng ý với anh tới khuyên tôi, chị ta yêu cầu cái gì? ““……” Từ Hướng Dương nghĩ, sao lại nói đến Lâm Vệ Hồng.
Nhưng Lâm Ái Thanh hỏi, Từ Hướng Dương cũng không giấu giếm, Lâm Vệ Hồng vì muốn vào công hội của xưởng, mẹ hắn là chủ tịch công hội, an bài ai đó vào làm rất đơn giản, cho nên Từ Hướng Dương mới có thể cùng Lâm Ái Thanh nói bốc nói phét, nói cho cô an bài công việc để không cần xuống nông thôn.
“Nhưng chị ta không thể hoàn thành việc này nên có phải sẽ không thể vào làm trong xưởng?” Lâm Ái Thanh ánh mắt bình tĩnh mà nhìn Từ Hướng Dương.
Lời này còn cần hỏi sao, đắc tội hắn còn mong vào xưởng làm việc, không phải đùa nhau à, mà để cho Từ Hướng Dương tức giận hơn là, Lâm Vệ Hồng lại có làm chuyện xấu sau lưng hắn, hại Lâm Ái Thanh phải xuống nông thôn.
Từ Hướng Dương gật đầu, “Đương nhiên!”“Cảm ơn!”Từ Hướng Dương còn không hiểu Lâm Ái Thanh nói cảm ơn là có ý gì, Lâm Ái Thanh liền nahnh chóng rời đi, hắn muốn đuổi theo, nhưng đã có hai lần liên tiếp bị Lâm Ái Thanh nói thẳng không thích, hắn cảm thấy hơi bị nhục, mất hết mặt mũi, không có dũng khí đuổi theo.
Đá mặt đất dưới chân thành cái hố nhỏ, Từ Hướng Dương mới buồn bã mà về nhà, trên đường gặp được anh em rủ hắn đi bắt cá, hắn cũng không có hứng thú đi.
Về đến nhà, Từ Hướng Dương liền nằm dài trên sopha, cô đơn mà nhìn thanh niên đang vuốt mèo ở bên cửa sổ đắm chìm trong ánh mặt trời, “Anh họ, em làm theo lời anh chỉ bảo, nhưng Lâm Ái Thanh vẫn không muốn gả cho em.
”……Lâm Ái Thanh về đến nhà, Lâm Vệ Hồng đã trở lại, nằm nghiêng đối mặt với vách tường, bộ đáng cách xa vạn dặm.
Cô không muốn cùng Lâm Vệ Hồng tranh cãi, Lâm Ái Thanh thu dọn hành lí mà mẹ Lâm đã cất đi một lần nữa.
Lâm Vệ Hồng nghe thấy tiếng động, không di chuyển chút nào, chỉ xem như Lâm Ái Thanh không tồn tại, cô ta đối mặt vách tường nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ.
Xuống nông thôn, đời này đến phiên Lâm Ái Thanh đi chịu khổ, hạnh phúc thuộc về cô, cô ta muốn lấy lại hết.
Khi cha Lâm mẹ Lâm tan tầm về nhà, đã biết việc kì thi bị hủy bỏ, cũng biết việc Lâm Ái Thanh phải xuống nông thôn