Editor: HannahKhông tới hai ngày là đến lúc phải xuống nông thôn, trong xưởng có xe tải lớn phụ trách đưa thanh niên trí thức đến nhà ga, người nhà trực tiếp đưa tiễn ở cửa xưởng là được.Người trong nhà đều xin nghỉ đến tiễn Lâm Ái Thanh, chỉ có Lâm Vệ Hồng vừa không phải đi học vừa không phải đi làm thì lại không xuất hiện.
Nhưng bây giờ cô ta xuất hiện hay không xuất hiện đã không có ý nghĩa gì.Lâm Gia Đống cùng Lý Phượng Tiên là anh chị tặng cho Lâm Ái Thanh mười đồng tiền và một xấp nhỏ phiếu gạo, đây là vợ chồng bọn họ thường ngày nhịn ăn nhịn uống tiết kiệm được, rất khó có được.Lâm Ái Thanh không muốn nhận lại bị Lý Phượng Tiên ép nhận lấy: “Cầm đi, một cô gái nhỏ như em ở bên ngoài khó khăn lắm, đường rộng khó đi, nếu có khó khăn gì thì hãy viết thư về nhà nhé.”Mẹ Lâm cảm động nhìn Lý Phượng Tiên, cũng bảo Lâm Ái Thanh nhận lấy.Tuy bỏ ra tiền rất đau lòng nhưng có thể thấy mẹ chồng coi trọng mình thì Lý Phượng Tiên cũng rất vui mừng, còn lén nói với Lý Gia Đống: “Cũng chỉ có Ái Thanh mới được.
Nếu là Lâm Vệ Hồng thì một phân tiền em cũng lười cho nó.”Nếu là Lâm Vệ Hồng, thì cô ấy không cần mẹ chồng coi trọng cũng không muốn chi tiền.“Cha mẹ, hai người tự chăm sóc tốt cho bản thân nhé.” Tới lúc lên xe thì hốc mắt Lâm Ái Thanh cũng đã phiếm hồng, lưu luyến không thôi.Mặt cha Lâm nghiêm túc, nhẹ nhàng gật đầu, mẹ Lâm vẫn còn đang lau nước mắt kéo tay Lâm Ái Thanh, khóc không thành tiếng.“Mẹ, công việc của mẹ thì mẹ cứ làm đi, đừng tìm cách dùng quan hệ nhường lại cho con, không may không thành công còn mất luôn công việc.” Chuyện như vậy cũng đã xảy ra, mẹ Lâm gật đầu, trong lòng vô cùng khó chịu.
Lâm Ái Thanh lại dặn dò cha Lâm: “Cha, cha để ý mẹ con nha.”Ba Lâm thở dài.
Nếu Vệ Hồng có thể hiểu chuyện bằng một nửa Ái Thanh thì tốt biết bao.“Nếu chị ấy quậy lên ầm ĩ quá thì công việc cứ cho chị ấy không cần quan tâm tới con.
Tuy bằng cấp chị dâu không đủ nhưng ít nhất cũng có công việc tạm thời, có thể có cơ hội chuyển lên công nhân chính thức nhưng chị Vệ Hồng tính tình ngoan cố nên nếu cha mẹ không đồng ý con sợ chị ấy sẽ đi sai đường.” Lâm Ái Thanh rũ mắt, cô không tranh giành với Lâm Vệ Hồng, do cô không muốn tranh chứ không có nghĩa là cô không thể.Cho dù cô không biết làm chuyện xấu nhưng ở bên cạnh Lâm Vệ Hồng mưa dầm thấm đất nhiều năm như vậy, cũng học được một hai chiêu.Nhưng khi nói ra lời này thì