Kỷ Dung nhìn chằm chằm sang một bên, hơi nghi ngờ cuộc đời.
Giang Nguyên mặc quần áo xong, nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Kỷ Dung, cậu tưởng Kỷ Dung vẫn đang ngỡ ngàng vì bị cậu chê có mùi hôi, vì vậy trước khi rời đi, cậu vỗ vai Kỷ Dung và nói: "Ờm, thực ra thì mùi của cậu không khó ngửi đâu."
Kỷ Dung: "..."
"Với cảm ơn cậu đã cho tôi giặt nhờ.
Tôi về chỗ đây."
Giang Nguyên mở cửa phòng bước ra, xoay lưng vẫy tay, để lại Kỷ Dung đứng một mình trong phòng.
Kỷ Dung: "..." Cảm thấy chả được an ủi tí nào!
Kỷ Dung cúi đầu xuống ngửi chính mình.
Alpha kia ghét mùi của anh cũng là chuyện dễ hiểu, dù sao thì họ cũng có cùng giới tính.
Chứ mùi của hắn có thể khiến vô số Omega yêu điên cuồng luôn đấy!
Lúc này, những hành khách trên tàu đã biết được mình suýt bị cướp, họ vui mừng vì tàu Vô Úy xuất hiện kịp thời, sôi nổi thì thầm tám chuyện với bạn bè người thân.
Kế Dương ngồi trong khoang, muốn tìm ai đó để tâm sự chút.
Cậu vừa trải qua một kiếp nạn sống chết, tiếc là người bạn cùng khoang với cậu, Giang Nguyên lại không ở đây, cậu còn đang phải ngồi trông hành lí của cậu ta đây này.
Cậu cảm thấy bứt rứt như có con mèo cào cào trong ruột.
Thật sự với một kẻ lắm mồm chuyện này khó chịu vô cùng luôn, thậm chí cậu còn đang băn khoăn không biết có phải Giang Nguyên đã bị ngã vào bồn cầu hay không!
Đúng lúc Kế Dương đang ngứa ngáy toàn thân mà xoa xoa tay mình, rốt cuộc cậu đã nhìn thấy Giang Nguyên quay lại.
Kế Dương lập tức bước ra đón Giang Nguyên, hét lên thật to như thể sợ Giang Nguyên lạc đường không biết lối về khoang: "Ở đây Giang Nguyên ơi!"
Giang Nguyên bước lại gần, Kế Dương nói đùa: "Tui suýt tưởng cậu bị chuyện gì dọa sợ đến mềm chân không đi về được đấy!:"
"Tôi bị lạc đường." Giang Nguyên nhìn Kế Dương, trả lời.
"Tui vừa được nhìn thấy tướng quân Hứa đấy, anh ấy là tướng quân trẻ nhất của Liên Bang, trông đẹp trai lắm luôn!" Kế Dương hồ hởi chia sẻ.
Giang Nguyên ngồi xuống, gật đầu với cậu: "Tôi thấy rồi."
Thấy vẻ mặt dửng dưng của Giang Nguyên, Kế Dương cạn lời: "Cậu không thấy phấn khởi tí nào sao!"
Giang Nguyên lắc đầu, chuyện này có gì mà phấn khởi, cũng chẳng phải là gặp người yêu.
Kế Dương hào hứng kéo Giang Nguyên trò chuyện, một lúc lâu sau tên lắm mồm như Kế Dương mới bớt bớt lại.
Chẳng mấy chốc, Giang Nguyên lại nhận được lời hỏi thăm quan tâm từ Phương Thi và Giang Thiên Tắc.
Có người đã đăng chuyện vừa xảy ra lên mạng vũ trụ, toàn thể liên bang đều biết tàu Nữ Thần Vận Mệnh vừa trải qua sóng gió.
Giang Nguyên vừa trả lời tin nhắn của bố mẹ giây trước giây sau máy liên lạc của cậu lại vang lên, có cuộc gọi đến.
Nhìn thấy tên người gọi, Giang Nguyên không nói gì, một lát sau cậu bấm nhận cuộc gọi, khuôn mặt đầy lo lắng của Tống Di Thụy hiện lên trên màn hình.
"Bé Nguyên, em không sao chứ? Anh vừa xem tin trên mạng.
Shadow Hunter xuất hiện gần tàu Nữ Thần Vận Mệnh ư? Anh rất lo cho em."
Giang Nguyên hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh cơ mặt và biểu cảm, xem xét mối quan hệ hiện tại giữa Tống Di Thụy và nguyên chủ, cậu không biết nên dùng thái độ gì khi nói chuyện với người này.
Nhìn khuôn mặt đẹp trai trên màn hình, Giang Nguyên do dự, dùng giọng nói bình tĩnh trả lời: "Tôi không sao, anh đừng lo."
Tống Di Thuy nói: "Thế thì tốt quá.
Lúc nãy anh không gọi được cho em vì mất sóng, anh sợ quá."
Giang Nguyên đáp lại bập bõm vài chữ, không lạnh lùng cũng không thờ ơ, nhưng Tống Di Thụy không nhận thấy có gì khác thường cả.
Bởi vì tính cách của nguyên chủ cũng biểu hiện y như thế này.
Đang nói chuyện, Giang Nguyên nghe thấy giọng nói điệu nhớt phát ra từ phía Tống Di Thụy: "Anh Thụy, anh đang nói chuyện gì với anh trai em thế?!"
Là giọng của Thu Cảnh Minh, Giang Nguyên nghe phát nhận ra luôn.
Sau đó cậu nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo của Thu Cảnh Minh xuất hiện trên màn hình.
"Anh ơi, anh thấy cái nhẫn này có đẹp không?" Thu Cảnh Minh giơ tay về phía màn hình khoe với Giang Nguyên chiếc nhẫn trên ngón tay và hỏi.
Tống Di Thụy thấy Thu Cảnh Minh tự nhiên đi vào phòng mình, trên người còn đang mặc quần áo của mình thì cảm thấy kích động toàn thân.
Hắn mở miệng muốn giải thích với Giang Nguyên, sợ Giang Nguyên hiểu lầm.
Lúc nãy đang đi dạo phố, quần áo của Thu Cảnh Minh bị dính kem bẩn, thế nhưng Thu Cảnh Minh không muốn quay về nhà họ Giang nên đến nhà họ Tống.
Tống Di Thụy phải lấy cho cậu ta một bộ quần áo của hắn để Thu Cảnh Minh mặc tạm.
Chuyện này lẽ ra chẳng có vấn đề gì cả, ba người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, mượn quần áo nhau để mặc cũng chẳng có vấn đề gì.
Nhưng mà, Thu Cảnh Minh tự dưng nói thích hắn, thậm chí họ từng hôn nhau, mặc dù mọi chuyện đều do Thu Cảnh Minh chủ động.
Tống Di Thụy cảm thấy áy này.
Nhìn thái độ của hắn, Thu Cảnh Minh nắm lấy bàn tay Tống Di Thụy, ngón tay vô tình m ơn trớn khiến Tống Di Thụy rùng mình.
Đang lúc Tống Di Thụy căng thẳng vô cùng, Giang Nguyên trầm giọng nói ra hai chữ: "Cũng đẹp."
Thu Cảnh Minh nhoẻn cười, nghịch nghịch cái nhẫn trên tay, nhìn Giang Nguyên nhẹ nhàng nói: "Đây là quà sinh nhật anh Thụy tặng em đấy.
Lúc nãy đang đi trên đường em vừa nhìn thấy đã thích, anh Thụy liền mua tặng em luôn."
Sau khi tiễn Giang Nguyên, Giang Thiên Tắc và Phương Thi đều phải đi làm nên nhờ Tống Di Thụy đưa Thu Cảnh Minh về nhà.
Thu Cảnh Minh thấy có cơ hội được ở riêng với Tống Di Thụy tất nhiên không để nó trôi đi vô ích, nhõng nhẽo muốn đi mua sắm với Tống Di Thuy, đòi Tống Di Thụy mua nhẫn cho cậu ta.
Coi như quà sinh nhật sớm đi, Giang Nguyên gật đầu.
Tặng quà cũng được.
Cậu là anh trai chắc cũng phải tặng quà nhỉ?
Giang Nguyên suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Em có muốn quà gì nữa không?"
Nghe thấy lời Giang Nguyên nói, Thu Cảnh Minh ngạc nhiên một lúc, cũng nhận thấy mạch não kỳ cục của Giang Nguyên vốn chẳng nhận ra tại sao một người đàn ông mảnh khảnh như cậu ta đang mặc trên người quần áo của Tống Di Thụy.
Thu Cảnh Minh gật đầu, chỉ vào chiếc nhẫn rồi nói: "Cảm ơn anh trai, không cần đâu.
Có món quà này em vui lắm rồi!"
Giang Nguyên gật đầu.
Tống Di Thụy ở bên cạnh thấy Giang Nguyên không có thái độ gì khác thường, biết Giang Nguyên không nhìn thấy mấy động tác mờ ám của Thu Cảnh Minh, nói mấy lời quan tâm với Giang Nguyên rồi cúp máy.
Trong nhà họ Tống, Tống Di Thụy lẳng lặng nhìn Thu Cảnh Minh, cau mày nói: "Cảnh Minh, em không được làm thế nữa, lỡ anh trai em phát hiện thì sao? Em ấy sẽ hiểu lầm!"
Thu Cảnh Minh nghe lời trách mắng của Tống Di Thụy, tay nắm chặt, hít hít mũi, cúi đầu tuyệt vọng xin lỗi: "Em xin lỗi nhiều, anh Thụy.
Em không giống anh trai, nhìn thấy anh em không thể nào bình tĩnh được.
Chỉ cần nhìn anh, đầu em chỉ nghĩ đến anh.
Thấy anh quan tâm đ ến anh trai, trong lòng em nghẹn đến hoảng loạn cả lên.
"Hu hu, em biết em không nên thích anh, anh Thụy, nhưng em không kiềm chế được..."
Tống Di Thụy: "Này,...!em đừng khóc, anh không có ý nặng lời với em..."
"Em biết, anh