Ngày chủ nhật của tuần đầu tiên mỗi tháng là một ngày quan trọng của các phạm nhân, chỉ có ngày đó người nhà mới có thể đến thăm tù, hơn nữa vào thăm còn phải xếp hàng theo lịch trình, không phải mỗi tháng người nhà anh muốn tới là tới sẽ được.
Đến lượt 3709, La Cường đi đến ngồi xuống nhìn từ xa. Anh cả nhà họ La tên La Dũng mặc một bộ đồ tây cũ kĩ, trên vai đang vát một cái chăn bông cuộn dày và to, một tay cầm một túi lớn, tay còn lại thì đang kéo một cái giỏ từ ngoài vào, cái gáy đã lấm thấm mồ hôi.
Hai người ngồi đối diện cách một tấm kính thủy tinh nhìn đối phương, ngồi ngây người cả nửa ngày không nói gì, cũng không biết nên nói cái gì.
Đã bao nhiêu năm không sống cùng với nhau dưới một mái hiên, sớm đã hai người hai đường. Lúc gặp lại, người thì ở bên ngoài, người thì ở bên trong, vĩnh viễn là hai con người đi hai con đường khác nhau.
Mấy ngày này anh cả nhà họ La cũng sống không dễ dàng gì, người nhà phân tán, có ba anh em thì hai người ngồi tù, chỉ còn lại một người gồng vai gánh vát, bên trên thì chăm sóc cụ La ốm đau, dưới còn phải nuôi gia đình nuôi mấy đứa trẻ. Khi hai anh em nhà họ La bị bắt giữ, tài sản kếch xù tích lũy trong bao nhiêu năm đều bị phán là thu nhập bất hợp pháp rồi bị tịch thu sung vào của công , cũng bởi vì chi phí thủ tục kiện tụng mà ném vào không ít tiền nên còn phải thiếu thêm một khoản nợ nát mông nữa.
Tay phải La Dũng kéo cái túi lớn, tay trái cầm cái giỏ, nói: “ Hai à, mang vào cho chú ăn, chú dùng này.”
La Cường: “ Không cần.”
La Dũng: “ Vào thu rồi, lạnh lắm, chăn bông này dày lắm. Táo nhà chúng ta mới thu hoạch, không có tốn tiền, chú cứ để ở dưới giường ăn từ từ, một giỏ này có thể ăn hết mùa đông đó.”
La Cường: “ Sau này đừng mang theo những thứ này, tôi không cần.”
Im lặng một lát, La Cường không chịu được hỏi: “ Thằng ba sao rồi?”
La Dũng: “ Ở Diên Khánh, anh vừa qua đó thăm nó… cũng rất tốt.”
La Cường: “ Tốt thật sao?”
La Dũng: “ Rất vui vẻ, vào đó cũng lâu rồi, còn nói chuyện với anh khá nhiều, nó nói đội trưởng đội quản giáo rất tốt với nó, còn hỏi tình hình của chú thế nào nữa…”
La Cường: “ Có người bắt nạt nó không? Có người đánh nó không? Thằng nào đụng đến nó, tên gì thì cứ nói cho tôi biết, viết vào tờ giấy nhớ đó.”
La Dũng: “ Thằng ba không có sao hết, nó bảo có thể tự chăm sóc mình, chú cứ yên tâm đi.”
La Cường lại im lặng một lúc lâu, nói: “ Đem đồ qua cho thằng ba đi, tôi không ăn táo, mang đến cho nó ăn, thằng ba nó thích ăn táo lắm.”
Năm đó khi cụ La dùng gậy đánh vào nửa mặt La Cường, còn chảy cả máu, khóe mắt cũng bị rách.
Cha La tức đến mức run rẩy cả người chỉ vào La Cường nói: “ Mày cút đi, suốt ngày gây họa, tại sao chúng tao lại nuôi ra thứ như mày chứ! Mày toàn làm chuyện gì vậy hả?! Đúng là nghiệp chướng mà! Nếu sau này mày bị bắn chết thì phải làm như thế nào đây!”
“ Bản thân mày không đi con đường chính đạo, đã vậy còn làm hư em trai mày! Đó là con trai tao! Nó là em trai mày!… Mày trả con trai lại cho tao đi.”
La Chiến học đến cấp hai thì bỏ học theo La Cường lăn lộn làm ăn, quán karaoke, phòng bida, quán bar, sau đó còn mở sòng bạc trực tuyến, khách sạn cao cấp, sòng bạc ngầm, làm ăn càng ngày càng lớn.”
Đã hơn mười năm, hai anh em họ cũng chưa từng chia ra, sau lưng ai cũng tự chuẩn bị cho mình một con dao, anh em ruột cùng đánh nhau, ra trận là người một nhà, mồ hôi xen lẫn mồ hôi, máu xen lẫn máu, kè vai sát cánh…
Có tiền thì cùng kiếm, cùng nhau xài, rượu thịt cùng ăn, hăm hở hăng hái.
Lần này hai anh em cùng bị phán quyết nhưng lại không bị giam cùng một chỗ, đây là lần đầu tiên chia xa, hơn nữa còn chia xa lâu như vậy, không gặp mặt được.
La Cường không để ý. Hắn không để ý đến việc mình bị giam ở đâu, có người đưa bánh bao cho hắn ăn hay không, bạn bè trong tù đối với hắn ra sao, có ai ngấm ngầm mưu tính hại hắn hay không, có chơi chà rửa với hắn hay không, thậm chí không quan tâm đám người này gọi hắn là La Cường hay Châu Kiến Minh. Hắn là người như thế nào? Hắn sợ những cái này sao?
Tên của bố chúng mày là gì đi nữa thì cũng có bản lĩnh dạy dỗ chúng mày mà thôi.
Nhưng mà lần này thằng ba đi tù bị phán tám năm, nó không quen bị ràng buộc, cũng đã quen được anh trai chiều chuộng, che chở, nếu nó ở một mình thì có ổn không? Có thể sẽ bị ăn bao nhiêu cái khổ đây?
Lúc đói có ai cho nó một cái bánh bao hay không?
Bạn tù muốn bắt nạt ép nó chà rửa, lái máy bay, ôm bồn cầu, nó có thể chịu đựng được sao? Khi đó có ai giúp nó không?
Trong đầu La Cường thoáng qua mấy cảnh chướng mắt đó, có người dám đụng đến thằng ba nhà họ La, ức hiếp em trai cưng của hắn, chỉ cần đụng đến một sợi lông thôi, hắn cũng sẽ chém lột da, móc mắt thằng đó ra.
La Cường hỏi La Dũng: “ Ông già thế nào rồi?”
La Dũng nói: “ Vẫn như vậy thôi… đưa đến bệnh viện khám thì bác sĩ đều nói không nhận, nói là lớn tuổi rồi, không dám phẫu thuật, bảo tiếp tục duy trì trị liệu, dưỡng bệnh ở nhà.”
La Cường suy nghĩ một lúc nói: “ Có đủ tiền không? Nếu như cần tiền, tôi vẫn còn mấy người anh em đáng tin.”
La Dũng lắc đầu, mở miệng, muốn nói lại thôi.
Năm đó cha La từng nói, tuyệt đối không xài một xu, không ở biệt thự của thằng nghịch tử này, không ngồi xe của nó, không ở cùng nó, không gặp nó, cho dù chết già bị ném bên đường cũng không cần nó chôn cất.
Mấy lời này La Dũng không thể nói ra ngay trước mặt, sợ rằng La Cường sẽ trở mặt lật bàn mất.
La Dũng ít nhiều cũng hơi sợ thằng hai nhà mình. Đừng nhìn anh ta là anh lớn, thật ra anh ta cũng không trông coi quản lý nổi em trai mình, anh ta chỉ có thể tự lo cho bản thân. Hiền lành thật thà, sống cả nửa đời người chỉ biết bán mặt cho đất, người đã đến tuổi trung niên mà còn phải mang cơm vào tù thăm hai thằng em trai.
La Cường rất ít khi mở miệng gọi một tiếng “ Anh cả”, đến cái tên cũng không gọi. Người này sống cô độc mà lạnh lùng, trong mắt người ngoài thì chính là loại người vô tâm không tim không phổi, mất hết tính người. Hắn chỉ biết đến chuyện làm ăn, nhà ở với tiền, khẩu súng, con dao trong tay của hắn, từng vết sẹo dài hẹp đã khắc sâu ở trên vai trên ngực, dòng máu đặc sệt nóng bỏng đang sôi trào ở trong người hắn.
Hắn chỉ biết một con đường này, cứ đi mãi trong bóng tối, đi mãi cho đến khi đụng phải bức tường.
Một tay La Cường cầm chăn bông, tay khác xách giỏ táo đi nhanh như xe lửa lướt qua sân tập.
Hắn nhịn không được nhìn đám người đang đứng trên sân tập, ánh mắt dường như theo bản năng mà liếc nhìn người đang cầm nón vành rộng, chân trần chạy tới chạy lui trên sân xi măng.
Thời gian được tự do hoạt động, mấy người không có người thân đến thăm đang tự do vận động, rảnh rỗi cùng nhau chơi đá cầu.
Trong trại giam có hạn chế vận động quá mạnh nên một đám đàn ông chỉ có thể chơi mấy trò chơi của đàn bà.
Thiệu Quân cũng ở đây, mũ được y cầm một tay, ủng da cũng bị lột bỏ, chỉ để chân không đá cầu.
Phạm nhân của đại đội một đều thích Thiệu Quân, một trong số những lý do đó là Thiệu Tam Gia rất vui vẻ, Thiệu Tam Gia thích chơi. Bình thường khi y đội chiếc mũ và thắt lưng cảnh sát thì người này là một cảnh sát, khi huấn luyện cũng rất nghiêm khắc, lúc lên lớp giáo dục tư tưởng cũng nói rất nhiều, đủ thứ chuyện, dạng chó hình người gì cũng có. Nhưng lúc chơi thì rất nhiệt tình, còn hơi điên, như là chạy đến cái xóm nhỏ gần đó trộm đào, hoặc là đi đến chỗ nào đó trong nhà giam trước tiên đưa mấy điếu thuốc cho một đám người sau đó cùng nhau vui vẻ ngồi đánh bài, đây là chuyện hoàn toàn bình thường
Một vòng năm sáu người, đứng cách nhau, Thiệu Quân đá trái cầu lên cao ba mét, đợi khi quả cầu đang rơi xuống đất thì thình lình nghiêng chân phóng khoáng mà đá sang cho người bên cạnh, nhìn người bên cạnh bận rộn tay chân tiếp cầu, y đứng một bên đắc ý cười ha ha.
Thiệu Quân gầy, eo rất linh hoạt, chân cũng phản ứng rất nhanh. Trước kia y chơi đá cầu đơn giản là chỉ muốn tạo cảm tình với những phạm nhân ở đây, muốn chơi cùng bọn họ nhưng càng ngày càng nghiện cái trò này, đá rất giỏi, lại thích thể hiện, thỉnh thoảng còn lộ ra một hai cái kỹ năng của bản thân.
Áo sơ mi bởi vì động tác lặp đi lặp lại mà bị bung ra khỏi lưng quần, nhẹ nhàng buông xuống.
Chiếc quần đồng phục ôm lấy bờ mông, ống quần kéo dài xuống, đôi bàn chân rất trắng.
Dưới ánh sáng mặt trời, trên mặt trên cánh tay Thiệu Quân có một tầng hơi nước viền vàng mông lung, bóng cây hòa cùng bóng người trẻ tuổi đẹp trai.
Khi La Cường ý thức được mình đang nhìn chằm chằm vào cảnh sát Thiệu, mà thật ra hắn cũng đã nhìn rất lâu rồi, nhìn chằm chằm vào thắt lưng với hai bàn chân trắng của Thiệu Tam bánh bao, cứ im lặng nhìn như vậy đến quên luôn cả việc đang vác đồ trên lưng.
“