Tội Phạm

BẪY


trước sau

Đêm đó, Thiệu Quân nghĩa khí chờ Thẩm Bác Văn cùng về, sau khi đỡ con khỉ say khướt vào sau xe thì đưa anh ta về nhà. Lúc bản thân trở lại chung cư đã là rạng sáng, cứ thế y ngủ luôn một giấc cho đến giữa trưa.

Vừa mở mắt khởi động máy liền nhận được cuộc gọi liên tục, đều là điện thoại của đồng nghiệp.

“Gì? Sao thế?” Thiệu Quân bỗng ngồi dậy từ trong ổ chăn ấm áp dễ chịu, bị gió lạnh kích đến run lên.

Đội trưởng Điền đại đội một gọi điện thoại cho y, nói y biết đã xảy ra sự cố rồi, xém chút đã nổ tung khiến anh ta sáng sớm tinh mơ đã phải đến đây thay ca.

Thiệu Quân làm gì còn chờ được đến buổi sáng ngày hôm sau, xế chiều hôm đó đã phi như bay trở về, bởi vì trong điện thoại đồng nghiệp nói với y, người nổi khùng chính là Chu Kiến Minh của lớp số 7 các người đó.

Chuyện này Thiệu Quân phải trở về gấp. Cũng khó trách y sốt ruột như ngồi trên đống lửa, ở trong mắt các quản giáo khác, tên kia vẫn là tội phạm cưỡng hiếp, hiện tại đại đội một chỉ có Thiệu Tam Gia là rõ nhất, người này hoàn toàn không đơn giản đâu, tội hắn phạm là 294 đó, hai ngày trước y cũng đã biết nhưng bởi vì đến ngày nghỉ cho nên mới tạm gác chuyện này sang một bên, khi vừa gác sang một bên thì lại lòi ra cái sọt.

Thực ra thì khi đó chính bản thân Thiệu Quân cũng không hiểu tại sao vừa nghe thấy Chu Kiến Minh xảy ra chuyện, mông cứ như bị lửa đốt khiến y phải nhảy cẫng lên chạy vọt về phía trước như thế……

Đội trưởng Điền thấy Thiệu Quân thì muốn nói lại thôi.

“Thiếu gia, hay là ngài về tránh trước đi, đừng vào đó.”

“Tại sao tôi không thể đi vào?” Thiệu Quân buồn bực.

“Tên lớp cậu hình như rất có ý kiến với cậu, nói ra mấy câu rất ác độc, nói muốn…… Sợ là sẽ gây bất lợi cho cậu đó.”

Đôi mắt Thiệu Quân trừng lớn, Tam Gia tôi đã làm gì chọc anh ta chứ?

Đội trưởng Điền nhỏ giọng giải thích: “Chúng tôi cũng đang điều tra, tối hôm qua chuyện đó… anh ta nói…… anh ta nói là cậu phái người kêu anh ta, là cậu gài bẫy hại anh ta.”

Thiệu Quân trừng mắt không hiểu gì, tối hôm qua ư? Tối hôm qua ông đây uống rượu ở hộp đêm Tam Lý Truân mà!

Cửa phòng biệt giam có hai cảnh sát vũ trang đang ôm súng đứng gác, biểu cảm đề phòng mà nghiêm túc, cho thấy ngày hôm qua đã từng xảy ra biến cố.

Thiệu Quân chậm rãi ngồi xổm xuống rồi nhìn xuyên qua hàng rào sắt nhỏ của lồng sắt, khi nhìn thấy người đó thì nhịn không được nhăn lông mày lại.

Mới hai ngày không gặp mà lại sắp không nhận ra rồi. Trên quần áo tù của phạm nhân đang bị còng phủ đầy vết bẩn, dấu vết đánh nhau, dấu giày da, xen lẫn vết máu loang lỗ……

Dưới xương trán nứt nẻ là một đôi mắt đỏ ngầu, từ đầu gối bắn ra ánh mắt lạnh như băng……

Thiệu Quân nhíu mày hỏi: “Anh…rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói tôi nghe xem?”

La Cường không nói lời nào.

Thiệu Quân nôn nóng hỏi: “Tại sao anh lại đến phòng trang thiết bị lấy đồ? Là bọn họ nói như vậy? Có oan ức thì cứ nói với tôi?”

La Cường thấp giọng mắng một câu, giọng nói mơ hồ giống như tiếng thú dữ đang kêu gào ở trong rừng cây vậy.

Thiệu Quân: “Anh nói gì?”

La Cường: “Tao nói dkm mày, cút.”

Mặt Thiệu Quân bỗng đỏ lên:“……”

Thiệu Quân không hiểu tại sao tự nhiên bị mắng, gân xanh trên trán đập thình thịch, giọng điệu cũng nổi giận: “Hai ngày nay tôi không có đi làm, hoàn toàn không ở đây, anh có sự hiểu lầm gì với tôi anh nói rõ ràng đi, tôi làm gì anh hả?!”

La Cường hơi hơi nghiêng mặt qua, lạnh lùng nhìn Thiệu Quân: “Mày hợp tác với bọn nó chơi tao…… Cảnh sát Thiệu, có gan thì hôm nay đánh chết tao đi, hôm nay mày không đánh chết tao, bố mày sẽ làm cho mày phải hối hận tại sao ba mày lại đẻ ra mày đó.”

Những chữ cuối cùng của La Cường được rít ra từ từng kẽ răng đẫm máu. Lồng sắt rất hẹp và nhỏ, không thể thẳng nổi eo. La Cường ôm thân thể cuộn tròn ở trong lồng, hai chân hắn bị còng vào tấm sắt, tay đan chéo cố định ở đầu gối. Nhốt trong lồng sắt là hình phạt về thể xác nghiêm khắc nhất đối với tù nhân ở nơi này, không thể dùng tùy tiện. Bị nhốt trong lồng sắt mấy ngày, ăn uống tiêu tiểu đều không thẳng nổi eo, dù phạm nhân có trâu bò thế nào, nhốt mấy ngày cũng phải chịu thua.

Buổi tối ngày hôm đó, là có chuyện như thế này.

Buổi tối rửa mặt xong, sắp đến giờ tắt đèn, một nhân viên giám thị đi tới, đứng ở cửa thấp giọng kêu: “3709, ra tù.”

La Cường từ từ đứng dậy khỏi giường nệm, hỏi: “Làm gì?”

Người nọ nói: “Có chuyện mới gọi mày, hỏi nhiều vậy.”

La Cường hừ một tiếng: “Nói, làm gì.”

Người nọ trả lời: “Thiệu Tam Gia tìm mày nói chuyện gì đó.”

La Cường dừng một chút, vẫn đi ra ngoài. Lúc ấy cũng không ai để ý, Hồ Nham vừa sắp xếp chỉnh lại chăn màn ở trên giường, vừa liếc mắt ngắm nhìn vùng lưng rộng lớn của La Cường; Nhím Gai trở mình nhìn giường phía dưới, nói “Tao lấy táo của mày nầy”.

Loại này trong nhà tù gọi là “Đồng quản lý”, thật ra thì đều là phạm nhân đảm nhận, là cái loại ở trong tù đã rất nhiều năm, biểu hiện tốt, còn có một hai năm đã ra tù, không có bất cứ động cơ gây chuyện thị phi gì, lúc này sẽ đến giúp nhóm đội trưởng quản giáo chạy việc vặt.

La Cường nhìn người trước mắt này, chưa từng thấy, còn vẫn luôn đè vành nón xuống thấp, không nhìn rõ khuôn mặt lắm.

La Cường bị đeo còng tay rồi dẫn ra cửa, lúc gần đi vô thức nhìn quét một cái, nhìn thấy tên đồng quản lý kia đang nhanh chóng liếc trao đổi ánh mắt với người nào đó ở trong phòng giam……

Hắn đi một đường ra khỏi ký túc xá, rẽ trái rẽ phải rồi vào con đường nhỏ có sáu bảy con quạ đen đang kêu, sau đó thì đi vào một tòa nhà văn phòng.

La Cường dừng bước chân trước cửa tòa nhà, cảnh giác hỏi: ‘’Vừa rồi mày nói, rốt cuộc là ai tìm tao?”

“Không phải đã nói với mày rồi sao, cảnh sát Thiệu tìm mày nói chuyện đó.”

Nếu người đối phương nói không phải là cảnh sát Thiệu thì đêm đó La Cường hoàn toàn sẽ không bước vào tòa nhà kia.

Thực ra thì hắn có do dự vài giây nhưng vẫn không tự chủ được mà rảo bước tiến lên ngưỡng cửa của tòa nhà. Không biết là do làm sao nữa, hành động rất không bình thường, ba chữ “Cảnh sát Thiệu” kia, hoặc là hai cái bánh bao trắng lớn cứ lắc lư ở trong đầu, cứ thế lấn át đi khôn khéo cùng cẩn thận vốn có của hắn……

Chuyện sau đó, Thiệu Quân cũng nghe người ta nói rồi. Tòa nhà đó là văn phòng quan trọng, còn có văn kiện bí mật, hồ sơ và trang thiết bị của cảnh sát, phạm nhân nhất định không thể đi vào. Đêm đó không biết như thế nào, La Cường lại vượt qua được trạm gác kiểm tra để đi vào đó. Ngay sau đó, quản lý tòa nhà phát hiện có kẻ trộm tiến vào phòng trang thiết bị cảnh sát, lại còn là phạm nhân nên hoảng sợ kéo cảnh báo, mấy quản giáo xông vào đánh nhau, còn điều động cả cảnh sát vũ trang đứng ở bên ngoài……

Thiệu Quân cảm thấy, nếu đêm đó y trực ban, có mặt ở hiện trường thì nhất định không đến nỗi đánh nhau như vậy, y có thể khuyên được.

Có thể là lúc ấy tối om, hai bên đều hiểu lầm, không nói chuyện được, vì vậy dẫn phát ẩu đả, tình cảnh cực kỳ hỗn loạn. Kết quả chính là có hai quản giáo bị nâng bằng cáng cứu thương đi ra ngoài, một người bị khóa cổ họng bằng còng tay, một người gãy xương đầu gối; còn có một cảnh sát vũ trang bị vỡ đầu chảy máu.

Bọn họ vì chế ngự La Cường mà dùng đến dùi cui điện của cảnh sát, một triệu volt, loại đồ chơi này đến sư tử hay hổ còn không chơi

nổi nên trong nháy mắt người đã bị ngã xuống.

Một cảnh sát vũ trang cầm cáng súng tự động hung hăng nện xuống, một ngụm máu phun ra……

Đêm đó, La Cường cũng được người ta dùng cán cứu thương nâng ra ngoài……

Thiệu Quân hiếm khi nào nghiêm túc như vậy, còn kiên nhẫn hơn khi nói chuyện với ông già của y, giải thích lại một lần nữa: “Tôi đã nói rõ với anh rồi, hôm qua tôi không đi làm, tôi không ở đây, tôi chỉ vừa mới biết chuyện xảy ngày hôm qua thôi, thật sự tôi không có bẫy anh.”

La Cường không hé răng.

Thiệu Quân nói: “Nếu tôi muốn bẫy anh, tôi sẽ để anh biết tôi bẫy anh sao. Nếu tôi làm chuyện này, tôi sẽ quan tâm anh chết thành bộ dạng gì sao? Tôi hoàn toàn không cần đến đây để nói những câu này!”

La Cường phun nước miếng máu lên mặt Thiệu Quân: “Ngày đầu tiên bố mày vào đây, mày mẹ nó cũng đã bôi đen tao rồi.”

Thiệu Quân rũ xuống mắt, cũng đuối lý: “…… Anh nói hồ sơ ư, có thể là sai rồi, tôi đang điều tra lại.”

La Cường mắng: “Mày điều tra cái rắm chứ điều tra!”

La Cường nghĩ thầm, tao giống con nít lắm à?

Bố mày không có hứng thú với con nít. Bố mày con mẹ nó muốn chơi mày đó!

Lời này đã vọt tới cổ họng, chỉ là chưa nói ra khỏi miệng. La Cường hung tợn nhìn chằm chằm Thiệu Quân, muốn cắn người. Ngày đó lúc hắn đi vào phòng trang thiết bị, khi muốn ra ngoài thì đã quá muộn, chuông cảnh báo đã vang lên, không còn kịp nữa. Hắn lập tức hiểu ngay, phòng này chính là “Bạch Hổ tiết đường”*, có người muốn chơi hắn!

* Bạch hổ tiết đường: theo tiểu thuyết Thủy Hử thì là bị người ta lừa dẫn vào nơi quan trọng để hãm hại.

Xém tý nữa hắn đã bị cảnh sát vũ trang đánh chết. Nếu hắn cứ vậy mà rơi vào bẫy người ta tạo ra thì sẽ thần không biết quỷ không hay chết trong tù với cái tên Chu Kiến Minh này, về sau trên giang hồ không còn có người tên La Cường, cũng sẽ không một ai biết hắn chết như thế nào.

Loại người như La Cường là sẽ không cúi đầu nhận sai, bản thân tao sai sao? Không có khả năng đó, bản thân tao tuyệt đối không bao giờ sai!

Ở trong lòng La Cường, Thiệu Quân chính là đầu sỏ. Nếu lúc ấy hắn nghe được không phải là cái tên “Cảnh sát Thiệu” này thì hắn sẽ không trúng kế, nhiều năm lăn lộn trên giang hồ chưa bao giờ thua ác như vậy cả. Kinh ngạc, tức giận, cáu kỉnh, uất ức…… Một ý nghĩ nảy lên trong đầu chỉ muốn bóp chết tên đầu sỏ trước mặt này .

Về phần tại sao khi nghe thấy ba chữ “Cảnh sát Thiệu” thì chỉ số thông minh liền bị hạ xuống số âm, đầu óc không hoạt động, khi đó có lẽ chính bản thân La Cường cũng không ý thức được tại sao hắn lại có thể trở thành thằng ngu như thế……

La Cường cuộn trong lồng sắt nhỏ, trán và cổ chảy mồ hôi thấm ướt miệng vết thương trên chân mày và cổ, yết hầu giật giật.

Thiệu Quân nhìn ra được, đó là đau, khó chịu, khó chịu còn không chịu thua, không kêu đau…… Người này thật đúng là…

Thiệu Quân nghiêng đầu nói: “Nếu chuyện này có liên quan tới tôi, tôi sẽ giải quyết, nếu anh bị oan uổng, tôi sẽ cho anh một câu trả lời.”

Có người dám lấy danh nghĩa của y ngấm ngầm mưu tính hại người ta ư, trong lòng Thiệu Quân đã cháy bùng lên một ngọn lửa.

La Cường khinh thường nói: “Mày giải quyết? Hừ……”

Trong mắt Thiệu Quân lóe lên một tia tự cao: “Không tin tôi à? Anh cảm thấy tôi không giải quyết được chuyện ở nơi này sao? Anh cảm thấy tôi không che chở được mấy người lớp số 7 các anh?”

“Chỉ bằng mày?” Khi đó La Cường lạnh lùng nói, “Bố mày lăn lộn nhiều năm như vậy, chưa bao giờ cần người khác che chở …… mọi việc bố mày đều tự dựa vào bản thân, người khác ư, chẳng thằng nào đáng tin cả.”

Thiệu Quân tiếp lời nói: “Được rồi, tôi cũng đã nói rõ hết với anh rồi. Hiện tại cả người anh mẹ nó đều đang bị thương, anh cũng đừng ra vẻ, cũng đừng có sống chết nói cứng nữa, khó chịu thì chỉ có bản thân anh khó chịu thôi, tôi thả anh ra, tìm bác sĩ khám vết thương cho anh, anh có thể biết điều một chút được không hả?!”

La Cường cứng đờ nhìn chằm chằm y.

Thiệu Quân mở to mắt trừng lại: “Có thể biết điều một chút không? Tôi thả anh ra, anh lại đánh người, vậy là không nể mặt tôi, lúc đó sẽ làm tôi khó xử lắm.”

“Ngoài tôi ra, sau này sẽ không có ai cho anh ăn bánh bao đâu, tự anh xem mà làm đi!”

Thiệu Quân uy hiếp nói……

Ngày đó La Cường cứ thế mà chịu khuất phục trước hai chữ bánh bao kia.

Thiệu Quân nói với mấy đội trưởng quản giáo của đại đội một đến nửa ngày thì mới chịu thả La Cường ra. Bởi vì do thân phận của Thiệu Tam Gia nên lời nói của y vẫn tương đối có trọng lượng, người khác sẽ không bác bỏ ngay trước mặt y, nhưng dù sao y cũng không phải đại ca, không thể được voi đòi tiên được.

Y gặp lại La Cường là ở trong phòng bệnh của bệnh viện nhà tù Thanh Hà, trên người La Cường đắp một chiếc chăn mỏng màu trắng, có mấy bộ phận đều loang lỗ chi chít nhiều vết thương lộ ra dưới chăn, vết thương mới cứ vậy mà chồng lên vết thương cũ……

Bác sĩ nói, người này bị gãy hai cái xương sườn, đã gãy xương sườn vậy mà còn bị nhốt ở trong lồng sắt hai ngày, hắn có thể chịu đựng được như vậy, thật sự là người điên mà.

Thiệu Quân đứng ở cửa trong chốc lát, thuận tay đưa một cái bô qua.

La Cường dùng ánh mắt uy hiếp ép Thiệu Quân ra khỏi phòng, con mẹ nó bố mày không cần cậu đưa bô đến, không được nhìn lén tôi đi tiểu, thật đáng ghét!

Bác sĩ cầm cái bô đi ra nói nước tiểu người này có chút máu, rất đau, có lẽ khi bị dùi cui điện đâm điện giật khiến thận bị thương rồi.

Đêm đó Thiệu Quân trở lại khu nhà giam, cả đêm không ngừng nghỉ, lật tung hết tất cả các phòng của đại đội một……

Ngày thường mọi người có thói quen buổi sáng mỗi ngày nhìn thấy hình dáng Thiệu Tam Gia lắc eo nhỏ, đeo dùi cui, đội mũ lệch, vui tươi hớn hở, cà lơ phất phơ đi dạo. Trước nay các phạm nhân chưa thấy Thiệu Quân tức giận đến như vậy, mặt lạnh nổi nóng khám xét từng phòng giam một, hỏi ai biết, ai thấy, rốt cuộc con mẹ nó là ai làm?!……

Thời điểm mấu chốt gì thì không hỏi ra được gì, phát giấy bút tố giác giấu tên cũng vô dụng, không ai biết cái tên “Đồng quản lý” kéo vành nón thấp kia là ai, người nọ nhanh chóng bỏ chạy ngay buổi tối xảy ra chuyện ấy, làm sao bắt người hiện nguyên hình đây?

Thiệu Quân tức điên ánh mắt khôn khéo đảo qua mỗi người của lớp số 7, ánh mắt nhìn chằm chằm lớp trưởng lão Thịnh rất lâu.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện