La Cường cứ như vậy mà dính vào hai chữ ‘’Nghĩa khí’’ với Thiệu Quân.
Giữa hai người cũng không nói cái gì, không nói nhảm nhiều thêm một câu, nhưng trong lòng hai người đều cảm thấy đối phương rất đàn ông, rất đáng để tin tưởng.
Thiệu Tam Gia nói được thì làm được, ngày hôm sau là ngày nghỉ của bản thân, y không nghỉ mà lái xe chạy đến trong thị trấn Thanh Hà, mua một đống lớn xương dê, đùi dê.
Buổi tối hôm đó, đại đội một vui muốn điên luôn, bữa chiều cứ ăn củ cải luộc theo phép công, sau đó bữa ăn khuya thì có ăn thịt dê ăn rồi. Thịt dê là quản giáo lén mua để đãi đội của mình, cho nên không thể ăn chung với cơm chiều, phải lén lút làm rồi lén ăn.
Đèn nhà giam tối xuống, từ đầu đến cuối hành lang bay nồng nặc mùi thịt dê.
Mỗi thùng nước dùng xương và thịt dê được xách đưa vào trong các phòng giam, một đám người vây quanh lại, nước miếng đều tung toé muốn rớt luôn vào bên trong.
Có người oán giận: “Thịt đều hầm nát ra cả rồi, mẹ nó chỉ còn xương thôi!”
Có người cãi lại: “Có canh thịt uống đã tốt lắm rồi, ở mấy đội khác có đãi ngộ được vậy à!”
Thiệu Quân tự một mình xách một thùng thịt dê tràn đầy đến lớp số 7.
Nhím Gai kêu lên: “Thịt…… Có thịt…… Đùi dê kìa!……”
Thuận Tử che miệng Nhím Gai lại: “Mày nhỏ tiếng chút coi! Lo cắm đầu mà ăn đi, bớt nói giùm cái, đừng có mà dẫn mấy con sói ở lớp bên cạnh tới!”
Mấy thằng nhóc con ở lớp số 7 nhìn ra, Thiệu Quân cho lớp số 7 của bọn họ một thùng tràn đầy thịt dê, không phải chỉ là xương, mà là một cái đùi dê rất là lớn!
Trong lòng mấy người đều cảm thấy, Thiệu Quân che chở lớp của bọn họ, thiên vị bọn họ là bởi vì quan hệ của Thiệu Tam Gia với La lão nhị rất tốt, là đang nể mặt của La Cường.
La Cường đang cầm một bát cơm lớn rồi múc một muỗng canh thịt dê đậm đặc, răng nanh cắn xé thịt thơm nưng nức, cách ăn cứ giống y như một kẻ tham ăn vậy.
Nhím Gai cười nham nhở lấy lòng: “Cảnh sát Thiệu, ngài thật tốt, rất thương đám chúng tôi à nha! Có ngài che chở, sau này chúng tôi cũng không muốn đi ra ngoài nữa rồi!”
Thiệu Quân hừ nói: “Khỏi nói nhảm, cậu tưởng tôi cho cậu ăn sao?”
Nhím Gai run vai rồi lấy chiếc đũa chỉ một cái: “Ngài cho anh Cường ăn, chúng tôi cũng được thơm lây húp một miếng canh chứ bộ!” Một câu là có thể nịnh được hai ông lớn.
La Cường vùi đầu lùa cơm, ngoài miệng chưa nói gì, trong lòng lặng lẽ khẽ động.
Không thể nói ra được đó là mùi vị gì, trong lòng vậy mà có chút như nhũn ra, mềm mại.
Thế mà ngay sau đó Thiệu Quân lại nói: “Bữa cơm này là các người dính hào quang của Đại Hắc thôi. Qua mấy ngày nữa Đại Hắc đi ra ngoài rồi, cứ coi như tập thể anh em các người tiễn ông ấy đi đi.”
La Cường thiếu chút nữa đã cắn đầu lưỡi của mình, đau vãi……
Đừng nói La Cường sửng sốt, một chiêu của Thiệu Tam Gia đều khiến cho tất cả mọi người nói được, sắc mặt cũng thay đổi, lộ ra vẻ cảm động.
Đại Hắc chậm rãi từ trên ghế đứng lên, cầm chén, ngơ ngác nhìn, sau một lúc lâu mới nói: “Cảm ơn cảnh sát Thiệu……”
Đại Hắc là ai? Người này là một anh lớn ở trong lớp số 7 của bọn họ, một người lớn tuổi nhất. Một năm kia đi vào đây vẫn còn là Tiểu Hắc, sau lại biến thành Đại Hắc, hiện tại đã có phạm nhân tuổi trẻ gọi ông ấy là ông Hắc rồi. Từ tử hình giảm xuống chung thân, lại từ chung thân giảm xuống có thời hạn, tổng cộng Đại Hắc đã ngồi tù được hai mươi năm, chứng kiến từng đợt từng đợt quản giáo và phạm nhân đến rồi đi, hiện tại cuối cùng cũng có thể chờ được đến ngày mình ra tù.
Phòng giam của lớp số 7 lại náo nhiệt lên một lần nữa, mọi người cùng nhau đến ôm Đại Hắc một cái, cụng đầu nắm đấm, trong mắt mang theo hâm mộ cùng lưu luyến không thôi.
Trong nhà giam không cho phép uống rượu, Thiệu Quân lén giấu một chai Coca lớn trong lòng .
Mọi người lấy Coca lớn làm rượu, tất cả đều uống cạn. Đại Hắc không kiềm được rơi nước mắt, lén lút quay đầu sang chỗ khác lau đi……
La Cường vào lớp số 7 này được mấy tháng, cho tới bây giờ Đại Hắc chưa từng ức hiếp người mới bao giờ. La Cường cụng chén với Đại Hắc, hỏi: “Sau khi ra ngoài có dự định gì chưa?”
Đại Hắc nói: “Còn có thể đi đâu, về nhà thôi…… Chỉ sợ quê nhà đã thay đổi hình dạng rồi, không tìm ra được đường về.”
Đại Hắc cười cười rồi nhìn Thiệu Quân nói: “Cảnh sát Thiệu, tôi ở nơi này đã quen rồi, tôi thật không nghĩ sẽ đi ra ngoài, khi đi ra tôi cũng không biết mình còn có thể làm được cái gì nữa?”
Thiệu Quân trừng mắt: “Đi ra ngoài làm việc, mở cửa hàng thôi!”
La Cường tiếp lời nói: “Cưới một người vợ, trở thành một cái nhà!”
“Lúc tôi hơn hai mươi tuổi còn chưa cưới được vợ, hiện tại đã 50 rồi, tôi đi đâu tìm vợ đây, ai có thể bằng lòng ở với tôi chứ……” Đại Hắc cười khổ, “Cảnh sát Thiệu, tôi nói thật với ngài, điều kiện nhà giam chúng ta tốt như vậy, có ăn có uống, mấy quản giáo cũng khiêm nhường, lúc trước khi chưa vào đây tôi chưa bao giờ được ăn thịt dê, chưa từng được ăn thịt kho tàu, sau khi tôi vào đây cái gì cũng được ăn rồi, tôi bị bệnh các ngài còn chữa bệnh miễn phí cho tôi, còn tốt hơn bảo hiểm y tế ở trong thôn của tôi rất nhiều ……
“Hai mươi năm qua, vùng trời ở bên ngoài sớm đã không còn là vùng trời mà tôi quen thuộc nữa, mấy năm trước cha mẹ tôi cũng đã đi, trong thôn phá dỡ sửa đường cũng đã phá dỡ luôn nhà của chúng tôi để sửa đường, tôi đã không còn nhà nữa rồi…… Tôi thật sự không muốn rời khỏi đây.”
Nhím Gai, Hồ Nham đều im lặng nghe Đại Hắc nói về cuộc đời của ông, cái cảm nhận ấy như nhìn thấy chính bản thân mình của mười hai năm về sau.
Ngày đó, tiệc tiễn đưa không có rượu nhưng mọi người giống như đã say, trong mắt lóe lên ánh sáng.
Gặm hết thịt của đùi dê, húp canh không còn một miếng, mọi người gần như khao khát muốn liếm luôn các bát ở bên cạnh mình, chưa đã thèm gì cả. Lúc này La Cường lấy cái xương chân rồi loại bỏ lấy từng cái khớp phía trên ra.
Thiệu Quân hỏi: “Anh làm gì đó?”
La Cường nói: “Chưa từng thấy à?”
Thiệu Quân chớp mắt: “Cái gì cơ?”
La Cường nói: “Chơi đó!”
La Cường là người của thế hệ thập niên 60, xuất thân từ bên trong người nghèo ngõ nhỏ, lúc sinh ra đã không bắt kịp thời đại tốt đẹp, hắn ở thời kỳ mà người dân cả nước đang nghèo nhất đói và điên cuồng nhất.
Từ nhỏ La Cường chưa từng được ăn cái gì ngon, không được mặc cái gì đẹp, càng không có đồ gì để chơi. Khi còn nhỏ đã mặc lại quần áo của anh cả, quần vẫn luôn không vừa vặn tuột lên tuột xuống, vớ mang lúc nào cũng bị thủng một lỗ ở ngón cái, còn cái mặt thì lúc nào cũng dính bụi than của xe ba gác cả. Khi bạn hàng xóm nhìn thấy hắn thì gần như lúc nào La lão nhị cũng đang lẻ loi đi trong ngõ nhỏ, hoặc là đang chuyển than đá, hoặc là trèo tường leo cây, lặng yên ít lời nhưng thân thủ nhanh nhẹn, còn không thì đang khiêng cải trắng, kéo than tổ ong giúp cha hắn.
Sau đó trong nhà lại có thằng ba, vì thế nên thằng ba được mặc quần áo mới do hàng xóm cho, chơi những món đồ chơi mới, La Cường vẫn mặc cái quần không vừa vặn, mang vớ rách kia, dù ở phòng bếp nhỏ nấu cơm hay lấy than tổ ong thì trên vai lúc nào cũng có con khỉ nhỏ thằng ba nhà hắn ……
La Cường pha trò chọc thằng ba cười, dạy cho em trai mấy chiêu lừa bịp, chính là bắt quải*. Khi đó mấy đứa trẻ trong ngõ nhỏ đều chơi trò này, con trai thì chơi đập thẻ bài, con gái thì chơi bắt đá. Nhưng thẻ bài phải bỏ tiền mua, còn bắt quải không cần bỏ tiền, lấy từ tiệm cơm của ba hắn, gặm xương xong thì móc ra khỏi khớp gối, tủy xương đều đã bị rút hết, rửa sạch sẽ rồi chà nhẵn bóng, lúc này đã thành “Quải”.
Một cái bao cát cùng bốn cái quải là thành một bộ món đồ chơi, làm thành bộ này ít nhất phải có hai cái chân dê. Đối với La Cường mà nói, có được một bộ quải dê cũng đã là có một khối tài sản riêng lớn để khoe khoang trước mặt em mình rồi.
Thiệu Quân sinh ra ở gia đình thế nào, y đã từng chơi trò này sao?
Thiệu Quân học dáng vẻ La Cường, lấy răng nanh gặm gặm y như con sóc, gặm đến được cái quải sạch sẽ ra.
Gặm xong rồi lại xoa, vò, xoa đến tay y đầy dầu, cứ vậy mà chùi vào quần, đến trên quần đồng phục toàn là dầu không……
La Cường dạy cho Thiệu Quân bắt quải thế nào. Mở mu bàn tay ra, hai cái quải đặt ở giữa khe ngón trỏ, ngón giữa và ngón áp út, sau đó ném đi lên, đồng thời hốt hai cái quải ở trước mặt rồi nhanh chóng hứng hai cái quải đang rơi từ trên xuống .
“Cái này tôi làm được, có gì khó đâu!” Thiệu Quân nói.
“Để tôi xem cậu có thể bắt được mấy cái.” La Cường hừ nói.
“Chiêu này anh học của ai thế?” Thiệu Quân tò mò.
“…… Cha tôi.” Khóe miệng La Cường hiếm thấy lộ ra được độ cong nhẹ nhàng.
Trước nay Thiệu Quân cũng chưa từng gặp người bình thường như vậy, dù có về đến quê cha đất tổ ở trong hẻm nhỏ thì cũng chơi theo kiểu phóng khoáng giàu có cho nên cảm thấy rất mới mẻ. Suy cho cùng cũng lần đầu tiên chơi nên không có kỹ thuật, bắt hai cái còn tàm tạm, ba cái thì