Bài mạt chược là do đám người này tự làm. Hơn nữa, tất nhiên là do lão đại trâu bò thiên tài dạy cho bọn họ làm rồi.
Trước đó La Cường đi xuống siêu thị dưới lầu mua một đống xà bông, chọn cái rẻ nhất để mua, đó là xà phòng giặt màu nâu nhạt thông thường được sử dụng trong gia đình.
Trong phòng không có các loại công cụ sắc bén như dao cây kéo, người lớp này liền kéo căng chỉ may cắt xà phòng thành những hình chữ nhật nhỏ có kích thước bằng một viên bài mạt chược..
Cuối cùng lấy bút bi màu đỏ màu lam khắc ra con số hoặc là ký hiệu ở mặt trên.
Bài mạt chược thì ai cũng quen thuộc nên cũng sẽ biết vẽ những hình những chữ nào, vì thế một lớp mười người ba chân bốn cẳng nhanh chóng làm ra một bộ bài, sau đó vô cùng vui vẻ mà bắt đầu.
Thiệu Quân nhìn một bàn mạt chược xà bông mà cười không khép được mồm, thật sự không nỡ tịch thu của bọn họ chút nào, dù sao cũng phải phí rất nhiều công sức mới làm ra được.
Thiệu Quân ngồi bên cạnh La Cường, hai ghế còn lại là Thuận Tử và Hồ Nham, còn lại một vòng nhóc con vây quanh xem bài, mồm năm miệng mười chỉ chỏ chí chóe.
Thiệu Quân cởi áo khoác đồng phục rồi treo ở cửa buồng giam, ngăn cản tầm mắt của mấy lớp khác, không thể để cho người khác thấy.
Bốn người trên bàn đều có bàn tay già đời, trình độ không hề yếu, nhưng La Cường vẫn cố ý vô tình nhường cho Tam bánh bao bài tốt.
Thắng thua đối với hắn không sao cả, mỗi lần Thiệu Quân mò được bài tốt thì sẽ mở ù một cái, cái dáng vẻ đắc chí ấy, La Cường thích nhìn cái dáng vẻ đó……
Thiệu Quân trổ tài trâu bò, xoa xoa tay, làm như có thật mà nói: “Mấy người các anh xem Tam Gia có gì nầy‘ Đại Tứ Hỉ ’!”
Thiệu Quân đã sờ đủ ba quân Đông, ba quân Tây, ba quân Nam, sắp gom đủ thì lại gấp mà càng gấp thì lại không sờ được, trong tay như dính vụn bánh bột ngô, ở lại không xong, đánh cũng không được.
Mắt La Cường liếc Thiệu Quân, thấy người này đặt một chân mang giày lên trên ghế, hai mắt trừng thật to, dáng vẻ nghiêm túc phân cao thấp thì lại đặc biệt thấy vui vẻ.
La Cường cố ý trêu Thiệu Quân: “Tôi có này, lấy không?”
Thiệu Quân: “Không cần.”
La Cường: “Cho cậu một quân là cậu ù rồi.”
Thiệu Quân: “Tôi tự sờ! Chúng ta phải rõ ràng, anh đừng có quấy rầy tôi!”
Miệng La Cường nhếch lên lộ ra một hàm răng trắng, nhóc bánh bao chỉ thích tự sờ……
Lại sờ thêm hai vòng, Thiệu Quân vẫn không sờ ra, vụn bánh bột ngô trong tay đổi thành hai sợi vụn dài, vẫn như cũ ở lại không xong, đánh cũng không được, gấp chết y rồi. Nếu y không phải vì tự sờ được Đại Tứ Hỉ thì thật sự y đã sớm ù rồi.
Đương nhiên La Cường biết Thiệu Quân chờ bài gì, tay xoa xoa một quân xà bông trong lòng bàn tay, nói: “Có một quân này, ăn hay không ăn?”
Thiệu Quân đặc biệt bướng bỉnh: “Không ăn của anh!”
La Cường: “Ăn thì ù liền đó!”
Thiệu Quân: “Tôi khỏi ù!”
La Cường: “Cậu không ù thì tôi ù, cậu nhìn đi, tôi sờ một vòng nữa thì chắc chắn sẽ ù cho xem!”
Mày Thiệu Quân nhíu chặt, bĩu môi, không cam lòng.
La Cường: “Ăn hay không ăn?!”
Thiệu Quân: “Ăn thì ăn!!!”
Chữ “ăn” vừa nhảy ra khỏi miệng Thiệu Quân, viên bài xà bông trong tay La Cường đã ném đến trước mặt y.
Trong tay Thiệu Quân có hai điều và ba điều, La Cường ném cho y một quân Yêu Kê.
Y vừa thấy quân bài kia thì tròng mắt liền nhảy lên một chút, bụng nhỏ cũng nóng lên……
Bài mạt chược Yêu Kê chính quy đều vẽ một con gà rừng đuôi dài giống như một con chim.
Mọi người trong phòng cười hô hố ồn ào, anh Cường thật rất trâu bò, anh vẽ cái này là Yêu Kê hả, rõ ràng người ta là Yêu Kê yêu kê, vậy mà anh vẽ thành cái ‘’trym’’ của thằng đàn ông luôn rồi !
La Cường cười lạnh: “Vẽ thành cái gì mà không được? Các người vẫn nhận ra nó là Yêu Kê đó, không phải à!”
Có người nịnh bợ: “Còn là con trym lớn, anh Cường vẽ theo kích cỡ của bản thân mình ấy mà!”
Hồ Nham một bên cười ha ha vui vẻ một bên nhìn chằm chằm La Cường, ánh mắt thẳng tắp.
Khóe miệng La Cường khó có được nụ cười khiêu khích, ánh mắt không lên không xuống mà ngắm Thiệu Quân.
Thiệu Quân trừng mắt nhìn La Cường một cái, lẩm bẩm thấp giọng mắng một câu.
Thiệu Quân biết người này cố ý là cái chắc, khốn kiếp, cố ý hỏi y “ăn hay không ăn”, vậy mà y lại nói “ăn”……
Có một số việc người khác không biết, trong lòng hai người bọn họ thì rõ ràng, như thể một bí mật nhỏ bị chôn vùi lẫn nhau, thỉnh thoảng lén lút mở ra để chia sẻ cảm giác thân mật cực kỳ riêng tư ấy.
Lỗ tai Thiệu Quân chậm rãi đỏ lên, muốn lấy dây lưng đánh người, có một sự bối rối khó chịu sau khi bị chọc vào da mặt một cách trắng trợn, bà ngoại nó, tự ăn cái trứng của anh đi! Tam Gia cắn anh ngay bây giờ, anh tin hay không?!
Thiệu Quân tìm lấy cớ đẩy bài không chơi nữa, bảo Nhím Gai đến chơi.
Ngày đó cuối cùng vẫn là La Cường thắng nhiều nhất, không thể chơi tiền, thật ra thắng cũng là thắng được được kẹo năm mới của nhà giam, trước mặt La Cường có một đống kẹo màu sắc rực rỡ.
Tay La Cường bắt quân bài lên thì ngừng, ba cái một vạn, ba cái hai vạn, ba cái ba vạn, ba cái bốn vạn, lại thêm một cái năm vạn. Mấy đôi mắt một vòng người đều nhìn thẳng, gọi lớn, “Đây là hoa thuần một sắc bốn ám khắc bắt năm khôi rồi”!
La Cường lại bắt, bắt một cái một vạn, khai giang; lại bắt, hai vạn, lại giang; nhảy thêm cái tam vạn, hắn còn giang; lại nhảy bốn vạn, tiếp tục giang!
Một vòng cuối cùng hắn không bắt nữa, Thiệu Quân cũng biết chắc chắn cuối cùng đã sờ được năm vạn rồi.
Quả nhiên là năm vạn.
Bài cao này vậy mà lại là bài “Hoa thuần một sắc bốn ám khắc bắt năm khôi Thập Bát La Hán” trong truyền thuyết, từ trước đến Thiệu Quân chưa từng thấy có người nắm trong tay bài lớn như thế này!
Thiệu Quân nghĩ thầm, một bụng La lão nhị là một tên khốn kiếp.
Chắc chắn là chơi bẩn rồi.
Trong một nghìn người không thể ra được bài lớn như vậy!
Thiệu Quân nói đúng, đúng là La Cường chơi bẩn.
Bài mạt chược đều là lấy xà bông khắc, La Cường khắc đại thêm mấy cái nữa rồi nắm trong tay gian lận lừa gạt đám nhóc con này, đúng thật là không uổng công chút nào. Trước kia hắn làm gì, bảy tám tiệm bida sòng bạc ngầm ở Tam Lí Truân đều là địa bàn của hắn, lời lãi hắn thắng được mấy thằng dế nhũi ở đây cũng chưa từng thấy đâu.
Thiệu Quân nhào lên kêu gào: “Trong tay áo đúng không, anh cất trong tay áo chắc luôn!”
“Để tôi lục xét túi anh, có dám để tôi lục xét không!?”
Thiệu Quân nửa nói giỡn nửa nghiêm túc, ôm một cái quăng ngã khóa chân rồi đè lại xốc áo La Cường lên sờ túi quần.
Một đám người vây quanh lại sờ tới sờ lui, ngay sau đó cùng nhau đè Thiệu Quân xuống phía dưới……
La Cường cũng là cố ý chơi bọn họ, nằm ngửa run rẩy bả vai vui vẻ, không phản kháng mặc một đám người làm bậy.
Thiệu Quân đè ở trên người La Cường không đứng dậy được. Cũng chỉ vài giây ngắn ngủi có như vậy, hai người mặt đối mặt, mắt đối với mắt, ngơ ngẩn nhìn nhau, nụ cười trên khóe miệng đột nhiên cứng lại, không ai cười nổi.
Ngực áp ngực, nghe được tiếng tim đập hỗn loạn của đối phương, còn loạn hơn của bản thân mình.
Yết hầu hoạt động, mồ hôi thấm mồ hôi, cổ áo hơi mở ra một làn da màu vàng mạch nha, mồ hôi chảy ra như một lớp bọt mịn từ hoa bia……
Ếch hầm trên lửa nhỏ, cuối cùng con ếch cứ bị hầm chết từ từ như vậy.
Đối với hai người ở trong nồi kia, khi đó chỉ sợ ngay cả bản thân mình cũng không biết, bản thân mình rốt cuộc là ngọn lửa dưới đáy nồi hay là con ếch đã lột da hầm ở trong