Tất cả mọi người trong lớp số 7 đều bị ồn ào làm cho tỉnh, từ trên giường ngồi thẳng hết dậy, ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra.
Mông Hồ Nham gần như vẫn để trần, gã ôm chăn té từ trên giường xuống đất, cứ thế mà vững vàng rơi xuống. Cả thân hình gầy gò đều nện ở trên sàn, lần này đúng là thật sự đau muốn chết, ước chừng một phút đồng hồ cũng chẳng đứng lên nổi.
Sắc mặt La Cường lạnh lẽo ngồi trên giường, lồng ngực phập phồng kịch liệt, mà Thiệu Quân đã cầm theo côn cảnh sát mặt đỏ tía tai trên trán nổi đầy gân xanh đứng ở trước cửa, biểu cảm kia thật giống như muốn lấy gậy đập người.
Thiệu Quân phớt lờ La Cường nhìn chằm chằm Hồ Nham: “3704, vừa rồi cậu làm cái gì?”
Hồ Nham đứng dậy từ trên mặt đất, trong tay còn ôm chăn, phía sau lưng hơi hơi phát run: “Tôi làm gì chứ?”
Đáy mắt Thiệu Quân đỏ lên: “Ban nãy cậu nằm ở đâu?!”
Hồ Nham không nói lời nào.
La Cường nhảy từ trên giường xuống, trần truồng đứng trên mặt đất, lạnh lùng mà xen mồm vào: “Cảnh sát Thiệu, chúng tôi không làm gì hết.”
Thiệu Quân trợn mắt nhìn: “Chuyện của anh chờ lát nữa tôi lại nói sau.”
La Cường thay đổi giọng điệu: “Sao không thể giải quyết luôn trong hôm nay?”
Thiệu Quân vừa nghĩ đến việc La Cường thế mà lại che chở cho Hồ Ly, hốc mắt đột nhiên đỏ lên: “Anh câm miệng cho tôi!”
Thiệu Quân quay sang Hồ Nham lạnh giọng nói: “Không ngủ được à, không muốn ngủ hay sao? Không muốn ngủ thì đi đến dọn dẹp WC đi. Điều thứ tám trong nội quy nhà giam nói không được chạy sang giường người khác, cậu không biết nguyên tắc sao, không muốn lăn lộn trong nhà giam nữa hả?”
Hồ Nham giương mắt nhìn Thiệu Quân, biểu cảm chậm rãi thay đổi. Trong nhà giam xác thật là có nội quy này, không được phép chạy sang giường người khác, nhưng mà bọn họ cũng không phải ngày đầu tiên ở nơi này, “chạy sang giường người khác nằm” là chuyện như thế nào, ai mà không hiểu? Nhóm quản giáo đều mắt nhắm mắt mở, hai người thân mật dập lửa cho nhau, chỉ cần không bạo cúc, đừng khiến toàn bộ nhà giam loạn hết lên thì bình thường cũng sẽ không quản lý quá chặt.
Vậy mà chẳng hiểu sao hôm nay Thiệu Quân lại quan tâm, trừng mắt lạnh mặt, nghẹn một bụng oán khí, chính là không muốn giữ lại mặt mũi cho Hồ Nham.
Hồ Nham bị một đá cứng rắn của La Cường đá xuống giường, làm trò trước mặt tất cả mọi người trong phòng giam, trước kia gã ở lớp số 7 đã bao giờ phải từng chịu uất ức kiểu này chứ?
Huống chi, thời điểm trước kia gã có bạn, cũng không ít lần sang giường người ta, khi đó cũng không có ai quản lý, vậy mà cố tình hôm nay lại bị Thiệu Tam Gia bắt được, còn không chịu buông tha đòi gã phải giải thích rõ ràng.
Hồ Nham ôm chăn, trong ánh mắt như có hơi nước, cắn môi lẩm bẩm nói: “Tôi làm gì chứ?…… Cảnh sát Thiệu, tôi nghe nói phía trên đã phát văn kiện chỉ thị nói sau này sẽ không cấm đồng tính luyến ái trong nhà tù mà.”
Thiệu Quân gằn từng câu từng chữ, hoàn toàn không châm chước: “Văn kiện kia còn chưa chính thức phê duyệt, chẳng khác nào không tồn tại, ở nơi này còn chưa bắt đầu chấp hành, tôi không cho phép cậu làm bậy ở trong phòng!”
Nếu không phải Thiệu Quân còn có một chút lý trí thì đã chỉ thẳng vào mũi La Cường hỏi, anh đồng tính luyến ái với ai? La Cường, anh yêu cậu ta sao, anh dám nói hai người các anh muốn làm thử xem?
Không phải là ngày nào Thiệu Tam Gia cũng trực ban, một tháng 30 ngày, thật ra y chỉ trực có 10 ngày. Trong lòng y đã bấm đầu ngón tay tính toán, hôm nay bị y tóm được, chính tay bắt gian kẻ thông dâm, thế nhưng lúc mà mình không nhìn thấy, chẳng phải là hai người này đã làm được không ít chuyện trên giường rồi hay sao?……
Hồ Nham bĩu môi, trong lòng toàn là uất ức, chán nản và bối rối hiện ngay trên mặt, đứng sượng mặt tại chỗ .
Mặt gã trướng tím nhìn chằm chằm Thiệu Quân, đột nhiên buột miệng thốt ra: “Ở trong văn kiện của nội quay nhà giam, cũng không có lệnh cấm đồng tính luyến ái giữa các “phạm nhân”!”.
Ngày đó Hồ Nham thật sự là nóng nảy, gã bị tổn thương lòng tự trọng, con thỏ nóng nảy còn biết cắn người đó.
Gã còn cố ý nhấn mạnh hai chữ “phạm nhân” kia.
Chỉ một câu, sắc mặt Thiệu Quân liền thay đổi, y bị nghẹn tại chỗ, trong lúc nhất thời nói không nên lời.
Không đợi những người khác trong phòng hiểu ra mấy phần ẩn ý trong lời nói của Tiểu Hồ, La Cường đột nhiên nổi giận.
“Mày nói cái gì đấy?”
“Thằng nhãi ranh chán sống rồi, mày con mẹ nó nói lại lần nữa cho bố mày nghe xem nào?!”
Trong phòng lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người ngây ngốc nhìn La lão nhị mắng chửi người.
“Rốt cuộc chuyện này…. sao vậy?……”
Nhím Gai lỗ mãng lẩm bẩm, đầu óc hoàn toàn không hoạt động nổi.
Đường sẹo cũ trên trán La Cường đột ngột chuyển sang màu đỏ tươi đáng sợ, đáy mắt như chứa máu, hai mắt nhìn chằm chằm Hồ Nham giống như hai lưỡi dao: “Nhãi ranh mày lằng nhằng xong chưa? Đã đủ chưa hả? Mày còn muốn bố mày há miệng đòi công bằng hộ cho mày hay sao?!”
“Còn muốn sống ở đây nữa không? Nếu không định lăn lộn trong cái phòng này nữa thì xéo nhanh cho tao! Cuốn gói lăn đi cho nhanh, bố mày tuyệt đối không giữ mày lại !!!”
Hồ Nham ngơ ngác, hơi hơi há miệng nhưng một câu cũng nói không nên lời, trong mắt nhanh chóng tích đầy nước, uất ức đến sắp khóc ra rồi lại không dám khóc.
La Cường mắng người xong mắt cũng đỏ, thở hổn hển, một ngọn lửa đốt đến đầu óc đều rối loạn.
Giọng La Cường khàn khàn, vẫn còn ẩn chứa lửa giận: “Có ngủ hay không? Ngủ cho hẳn hoi hay là muốn xéo đi?”
Môi Hồ Nham run run, trong lồng ngực nghẹn ứ.
Người này không nói một tiếng ôm chăn nhanh chóng bò lại giường của mình, một tay kéo chăn che đầu lại, cả người cuộn tròn bên trong chăn……
Biểu cảm khi nổi giận của La Cường rất giống một con sư tử đang cắn xé con mồi, ý tứ uy hiếp vô cùng rõ ràng: Hôm nay thằng nhãi Hồ Ly nhà mày dám nói thêm một chữ nữa, bố mày sẽ giết chết mày ngay tại chỗ, không để cho mày sống sót mà ra được cái phòng này đâu, không tin mày cứ thử xem.
La lão nhị là người thế nào, mấy năm nay đã làm gì? Sao hắn có thể chứa chấp thuộc hạ dưới mí mắt nổi khùng như thế, muốn gây chuyện ư?
La Cường mắng Hồ Nham xong, xoay mặt nhìn Thiệu Quân, giọng khàn khàn nói: “Cảnh sát Thiệu, cậu muốn thế nào? Phạt chuyển giường thì cứ tính lên tôi, hay muốn nhốt lại thì tùy cậu.”
Hai người mặt đỏ tía tai mà trừng mắt, tròng mắt như chứa đầy máu, trong lòng như có vô số bàn tay giằng xé, cào nát.
Bàn tay đang nắm cảnh côn của Thiệu Quân chậm rãi buông xuống, hơi mím môi lại, trong lòng đột nhiên bị bịt kín một tầng áp lực làm y không thở nổi, cảm giác uể oải ngập tràn.
Câu nói kia của Hồ Nham thực ra cũng không sai chút nào, một mũi khoan đi xuống là lòng đổ máu. Bọn họ đều là phạm nhân, mà y là cảnh sát, một bên hắc đạo, một bên bạch đạo, căn bản chính là hai con đường, chẳng thể xuất hiện cùng nhau, cơm trong nhà ăn cũng là phân ra để ăn, không phải múc từ cùng một nồi; ngay cả trận bóng rổ trong hệ thống nhà giam cũng chia ra đội đại diện cho phạm nhân và đội đại diện cho quản giáo, từ trước đến nay chưa bao giờ thấy hai đội chơi lẫn với nhau! Cho nên Hồ Ly có thể chơi bóng cùng La Cường, cùng nhau chúc mừng thắng lợi, ôm, hôn, cắn, nhưng còn đội trưởng Thiệu Tam thì sẽ chẳng bao giờ có được.
Hồ Ly có thể quang minh chính đại mà ngủ chung một phòng với La Cường, cho dù không phải chung một cái giường, cũng có thể để mông trần cách một cái giường mà nhìn nhưng Thiệu Quân lại không thể như thế, y chỉ có thể thông qua máy theo dõi, lén lút nhìn……
La Cường nhìn Thiệu Quân khóa cửa lại rồi bỏ đi, đôi mắt Tam Bánh Bao đều đã đỏ hồng.
Hắn rất muốn đi tới rồi túm chặt lấy người này, xoa xoa tóc nói ra vài câu giải thích nhưng cuối cùng vẫn không làm gì cả, mọi người trong phòng đang nhìn, muốn đùa giỡn cũng không nổi.
Nếu không có người tên Thiệu Quân này, La Cường đã sớm tóm nhãi Hồ Ly lại trút lửa, chà đạp.
Hắn không phải thánh nhân quân tử Liễu Hạ Huệ, đàn ông tràn đầy dục vọng thì chẳng bao giờ phải che giấu.
Nhưng thật ra hắn cũng biết, nhóc Bánh Bao không làm cho người khác bớt lo kia đang nhìn chằm chằm qua cái máy theo dõi trên trần nhà, tâm tính đối xử với một số việc từ từ chậm rãi đã không còn giống như trước kia nữa ……
Dưới gối đầu của hắn là tấm thiệp sinh nhật mà Thiệu Quân tặng, trong tay cầm theo cái hủ phấn nhỏ màu hồng mà Thiệu Quân mua cho hắn. Các phạm nhân đều đem những bảo bối đáng giá nhất của mình đặt bên gối đầu, sợ bị người khác lấy mất, mỗi đêm đều có thể vuốt có thể ngắm, thẻ tích tiền của La Cường còn bị chính hắn tùy ý ném trong ngăn tủ nhỏ, chỉ giấu bên gối hai đồ vật này.