Một đêm trong núi kia thực sự rất lạnh, mặc dù đang là giữa mùa hè, lại còn đốt một đống lửa, nhưng đến nửa đêm cũng khiến hai người đông lạnh đến rét cóng.
Eo La Cường bị thương, không thể nhúc nhích. Thiệu Quân chậm rãi đỡ người này đến một nơi có thể dựa lưng, xoa xoa cho hắn.
“Có đau lắm không, chống đỡ được nữa không?” Thiệu Quân hỏi.
La Cường “Ừm” một tiếng, trên trán toát ra một tầng mồ hôi, thế nhưng ở trước mặt Tam Bánh Bao, hắn là đàn ông sao có thể kêu đau cho được?
Thiệu Quân xoay người đi ra ngoài cửa động nhặt củi khô rồi bỏ vào đống lửa. Y vừa nhấc người lên liền lộ ra cả mông lẫn trứng, theo mỗi nhịp chân bước đi, cái mành che mông đằng sau không ngừng lắc tới lắc lui.
La Cường không đứng đắn ngồi im tại chỗ, nhịn không được nhìn chằm chằm Thiệu Quân gần như lõa mông mà chạy tới chạy lui, còn là ở góc độ từ dưới lên trên, trông thấy cực kỳ rõ ràng. Cái dáng vẻ ngốc nghếch kia của nhóc Thiệu Tam, cả đời này nói không chừng cũng không thể nhìn thấy được lần thứ hai, cho dù thế nào thì hôm nay cũng phải nhìn cho đã ghiền mới được.
La Cường nghiêng đầu, nhịn không được cười lạnh: “Trứng bự thật đó nha.”
Thiệu Quân ngơ ngác ngẩng đầu lên, sau đó nhanh chóng cúi đầu che lại, trong ánh mắt lộ ra sự phẫn nộ.
Kỳ thật lúc này y cũng không để ý đến chuyện bị La Cường nhìn, mà cái y để ý chính là Thiệu Tam Gia y anh tuấn tiêu sái anh minh thần võ nhiều năm như thế, vậy mà lúc nãy bị lột sạch ở trước mặt La lão nhị, vốn dĩ muốn trưng ra một hình tượng khôi ngô tuấn tú, ánh sáng bling bling từ trong ra ngoài bắn ra bốn phía, nhưng không ngờ được lại gặp phải tình cảnh chật vật không chịu nổi này.
Y chỉ cần cử động, toàn bộ sẽ lộ ra ngoài, còn có của quý kia của y, đỏ rực, giống y như quả hồng bị đông lạnh.
La Cường vẫn cứ nhìn chằm chằm như một tên trộm, hai mắt đăm đăm, thật giống như thứ treo phía dưới cái mảnh vải rách kia không phải là trứng, mà là hai viên dạ minh châu.
Thiệu Quân uy hiếp: “Cút qua một bên mà đợi đi, mẹ nó đừng có mà nhìn tôi.”
La Cường vẫn không bỏ qua: “Lạnh mông không?”
Nhóc Thiệu Tam nhe răng, dùng khẩu hình miệng nói: Có tin tôi cắn anh không?
Sa sút đến mức độ này, lại còn vô cùng đói khát, lạnh lẽo, mệt mỏi, thật sự cũng rất khó phát ra được dục vọng tà ác vô sỉ ở phương diện kia, làm cũng không làm nổi, La Cường cũng không hiểu bị làm sao, chỉ đơn thuần là ngứa ngáy trong lòng, trước mặt Tam Bánh Bao, bất luận mặc thành bộ dạng quỷ quái gì thì người này lại chính là phong cảnh đẹp đẽ nhất mà hắn gặp được trong suốt nửa đời người.
Chưa từng trải qua tư vị động tâm, trước kia đối với ai cũng chưa từng……
Ngọn lửa lại cháy mạnh thêm một chút, Thiệu Quân một lần nữa lại chen vào trong ngồi. Hàm răng của y run lên cầm cập như đang đánh giặc, miệng lại còn không lải nhải không ngừng, nói chuyện thì giống như hạt đậu bị đóng băng, từng chữ từng chữ một.
La Cường thật sự nghe không nổi nữa, dứt khoát mà lưu loát kéo quần của mình xuống: “Cậu mặc của tôi đi.”
Thiệu Quân: “Không cần, anh cũng lạnh mà.”
La Cường: “Tôi không lạnh, tôi quen rồi.”
Thiệu Quân trừng mắt: “Anh có thói quen không cần mặc quần á hả ?”
La Cường khinh thường: “ Bố quen ngủ ở trong núi rồi, mấy cái núi thẳm rừng già ở Tứ Xuyên Vân Nam, cuối thu hay giữa đông tôi đều đã từng sống qua. Nhóc con, mặc vào, sức chịu đựng của bố tốt hơn cậu.”
Thiệu Quân khó chịu mà bĩu môi, không thích nghe La Cường mỗi lần cãi nhau lại gọi “nhóc con” mang chút khinh miệt trong câu đùa giỡn kia.
Thế nhưng những lời La Cường nói cũng là thật sự. Thời còn trẻ hắn đã từng lăn lộn khắp nơi Vân Quý Lưỡng Quảng(1), đã quen với thời tiết lạnh lẽo, da dày thịt béo, không có sợ lạnh giống như nhóc Thiệu Tam.
(1) Vân Quý : tên gọi chung của hai tỉnh Vân Nam và Quý Châu .
– Lưỡng Quảng : nói đến hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Châu.
Thiệu Quân mặc quần đồng phục tù nhân vào, một lần nữa ôm lấy La Cường, đùi quấn lên trên, dùng nhiệt độ cơ thể giúp đối phương sưởi ấm.
Trym của chính mình được che khuất, nhưng trym của đối phương lại lộ ra. Hai người dính sát vào nhau, Thiệu Quân vừa cúi đầu thì vòng eo rắn chắc cùng bộ vị bành trướng như một con thú hung bạo của La Cường liền lọt vào mắt y.
Lông dưới hạ thân La Cường dày đặc, một đường từ rốn kéo dài đến bụi rậm bí ẩn trong quần lót, còn xoáy một cái ở bụng dưới, lộ ra vẻ cứng rắn, nam tính vô cùng.
Thiệu Quân liếc mắt một cái, sau đó nhịn không được ngó lại lần thứ hai, hừ một cái nói: “ Đm, khi còn nhỏ cha anh nhét cho anh ăn cái gì thế ?”
La Cường cũng không đứng đắn mà trả lời : “Ăn thịt hổ tiên, ghen tị sao, cậu cũng thử ăn xem?”
Thiệu Quân hỏi: “Nói thật đi, anh ăn cái gì hả?”
La Cường nhếch miệng cười: “Dưa muối cháo trắng, cải thảo ngâm giấm, cải trắng, mì gạo, chỉ ăn như vậy, chắc cậu chưa bao giờ ăn đúng không?”
Thiệu Quân quả thật đúng là chưa từng ăn những thứ đó.
La Cường cởi quần, những vết thương trên đùi toàn bộ đều lộ ra hết, vốn dĩ vết thương đã băng bó rất kĩ, hiện giờ lại thấm một mảng máu đen khiến Thiệu Quân nhìn thấy rất khó chịu, nôn nóng trong lòng.
Thiệu Quân dí sát vào nhìn, cảm thấy có chút vô lý, đột nhiên hỏi: “Mấy vết thương trên đùi anh là sao thế?”
“Từng đường từng đường thế này, còn cắt rất dày, rất gọn gàng, giống như là vết thương mới, ai làm anh bị thương?”
La Cường không nói chuyện.
Thiệu Quân nghi hoặc nhìn người kia, một người trâu bò cố chấp như La lão nhị nhất định sẽ không để người ngoài làm bị thương đến bộ vị riêng tư kia, loại vết do dao cắt xếp gọn gàng thành hàng thế này, không có khả năng là bị thương lúc đánh nhau.
Thiệu Quân nhăn mặt cau mày, sau một lúc lâu liền bị tức muốn hộc máu, thấp giọng hung hãn mắng một câu: “Lần tới đừng cắt chỗ đó, trực tiếp cắt luôn hai cái trứng gà kia đi, càng thích, càng sảng khoái!”
Mặt La Cường không chút cảm xúc mà nhìn chằm chằm người kia: “Hai quả trứng gà còn phải giữ lại để chịch chứ .”
Thiệu Quân không thể nhịn được nữa mà lẩm bẩm: “Cái loại người như anh ấy, chẳng hiểu sao mà chính bản thân mình cũng không lo được, còn có thể tự ra tay được nữa chứ.”
“Về sau đừng làm như vậy nữa, ở đâu ra loại người như anh chứ……!”
Thiệu Quân không vui.
Thiệu Tam Gia hút thuốc trong chốc lát nói hai ba câu, cuối cùng vẫn là nói đến chuyện La Cường tự thú năm đó.
“Ba tôi sẽ không làm chuyện tra tấn bức cung gì đó, ngay cả chuyện sắp xếp cho anh biến thành Chu Kiến Minh, chắc hẳn cũng là do cấp dưới động tay động chân vào, anh cũng đừng có mà dồn hết oán hận vào ba tôi, được không? Ông ấy là cảnh sát, vốn dĩ đã không đi cùng con đường với anh.”
“Chính bản thân tôi ở trong tù ăn khổ chịu tội gì tôi cũng không để bụng nhưng tôi không thể nhìn người khác ăn hiếp thằng ba nhà chúng tôi được.” La Cường nói vô cùng dứt khoát.
Lại là thằng ba nhà các người……
Thằng ba nhà các người đã bao nhiêu tuổi rồi? Có còn là một đứa trẻ nữa không hay là một cô gái?
Sắc mặt Thiệu Quân trầm xuống, tâm cũng trầm xuống, môi hơi mím lại.
Y khó chịu thì khó chịu, nhưng vẫn nói rõ ràng với La Cường: “Chuyện ân oán giữa ba tôi và anh, tôi không có lời gì để nói, tôi cảm thấy ông ấy cũng không làm sai chuyện gì, tôi cũng không thiếu nợ gì anh……”
“Về phần chuyện em trai của anh, chỉ sợ là tôi không có năng lực giúp anh giải quyết, toà án đã phán rồi, lại là một vụ án liên quan đến xã hội đen, căn bản không có khả năng phản cung lật lại bản án cho các anh. Thế nhưng, mấy năm nay La Chiến ngồi tù đếm lịch, tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”
“Tôi đã nói chuyện với người bên Duyên Khánh rồi, bọn họ đồng ý sẽ che chở cho em trai anh, ngồi trong tù sẽ không chịu khổ. Hơn nữa tôi vừa nghe nói, trong nhà giam đã trình công văn lập công giảm hình phạt cho anh ta, chỉ chờ viện kiểm sát phê duyệt giải quyết việc chung, chỉ là cái hình thức thôi, rất nhanh sẽ được phê duyệt…… Căn bản là em trai anh sẽ chẳng cần ngồi đến tám năm, anh ta sống qua ngày còn tốt hơn cả anh, anh đã yên tâm rồi chứ?”
“Anh xem như vậy có được không?”
La Cường nhìn người này thật sâu, sau một lúc lâu vẫn không nói được lời nào.
La Cường là loại người không tin thần phật quỷ quái, không tin Phật Tổ Ngọc Đế hay chúa Jesus cứu thế con người, hắn chỉ tin vào bản thân hắn, tin rằng chỉ với một đôi chân thôi cũng có thể mở ra con đường cho chính bản thân mình. Hắn là người chưa từng được ông trời để ý đến, từ trước đến nay hắn cũng không dám tin rằng bản thân sẽ có loại vận may này……
Thế này tính là cái gì? Nếu bố đây là ma quỷ, nghiệp chướng đầy mình, vậy Tam Bánh Bao trước mắt này rốt cuộc được xem là loại người gì?
Trên đời còn có loại sinh vật như “thần tiên” thế này tồn tại sao?
“Em trai của tôi, đừng thấy nó đã lớn đầu rồi, nhưng thực ra từ nhỏ đã được cả nhà nuông chiều, chưa từng chịu khổ. Từ nhỏ là tôi chăm sóc nó, sau này cũng là tôi nuôi nó, lập gia lập nghiệp cho nó, nhưng cái chính là tôi sợ rằng sau này nó không có tôi che chở thì sẽ phải chịu không ít khổ. Dù sao …… năm đó là cũng do bố mang nó đi theo con đường này. Tôi chỉ muốn tốt cho nó, vốn không hề muốn huỷ hoại nó chút nào.”
Đáy mắt La Cường đỏ lên, lần đầu tiên giãi bày tâm tình với một người.
“Tôi biết, anh quan tâm đến em trai anh, anh vì em trai cái gì cũng có thể làm được, ngay cả tính mạng cũng không cần!…… Đời trước anh thiếu nợ anh ta hay sao hả?”
Trong giọng nói Thiệu Quân rõ ràng có một chút cảm xúc, không mặn không nhạt, không chua không ngọt.
Thiệu Tam Gia lòng dạ hẹp hòi, chỉ thiếu chút dứt khoát hỏi một câu, nếu hôm nay tôi với em trai quý báu kia của anh cùng rơi vào nước lũ, anh sẽ lao về bên nào trước? Người chết khẳng định sẽ là tôi đúng không?
Khi đó, Thiệu Quân cũng đã từng hỏi: “Anh tự thú vì anh ta, lúc trước anh ở trong trại giáo dưỡng vị thành niên bốn năm, chịu nhiều tội như vậy, tất cả là bởi vì anh ta, tại sao anh không nói cho La Tam nhà các anh biết?”
La Cường nói: “Tôi nói với nó làm gì? Để nó đội món nợ trên đầu, để nó cảm thấy mắc nợ tôi, coi sự tồn tại của bố trở thành gánh nặng tâm lý hay sao?”
Thiệu Quân cắn môi, buột miệng thốt ra: “Vậy tại sao anh lại nói cho tôi biết nhiều chuyện như vậy? Chẳng lẽ tôi không có gánh nặng tâm lý sao?!”
“Chẳng lẽ trong lòng tôi sẽ thấy thoải mái, sẽ thấy dễ chịu sao?!”
Thiệu Quân vùi cằm vào đầu gối, gào xong câu này, đôi mắt đã đỏ lên.
La Cường im lặng, nhìn ngọn lửa thiêu đốt hừng hực.
Đêm đó, hai