Mặc dù cả một đêm Thiệu Quân không ngủ, y ỷ vào mình vẫn trẻ tuổi nên vẫn còn rất tràn trề sức lực, sáng sớm đã chỉnh trang đầy đủ đúng sáu giờ xuất hiện ở cửa lớn nhà giam.
Trong phòng giam đã có tiếng mọi người rục rịch thức dậy, tay bám vào thành cửa sổ nhỏ, mắt mong ngóng chào hỏi: ” Ô, hôm nay là đội trưởng Thiệu à? Đội trưởng Thiệu, anh đến sớm thật đấy.”
Thiệu Quân có khuôn mặt đẹp trai, dáng người lại thon dài rắn rỏi, khi đi giám sát trước cửa nhà giam, phía sau cánh cửa hai bên nhà giam lập tức thò ra vô số những ánh mắt đan xen vào nhau nhìn chằm chằm y. Mấy người liếc nhìn y cũng không phải là có ý nghĩ không nên gì đó với y, chỉ vì thấy khuôn mặt đẹp nên nhịn không được liếc nhìn mà thôi, cho dù là đàn ông hay phụ nữ, mọi người ai cũng sẽ nhìn thêm mấy lần.
Hơn nữa nơi này còn là nhà giam, cái nơi mà quân đội quản lý hết sức nghiêm ngặt, lại rất đơn điệu khô khan và nhàm chán. Một nhân tài có vẻ ngoài đẹp trai như đội trưởng Thiệu, Thiệu Tam Gia, thường ngày chính là cảnh đẹp trong mắt toàn bộ phần tử cải tạo kiêm tầng lớp nhân dân trong khu nhà giam số 3 này. Đeo đai trang bị có dây vắt chéo qua vai , đường cong eo trôi chảy, đôi ủng da đạp xuống sàn kêu cộp cộp, tay cầm chiếc dùi cui điện, thỉnh thoảng lại đùa giỡn xoay vài cái, nói thêm hai câu thô tục, lúc đi đường còn lắc lắc cái hông, trên người y sinh ra một loại khí chất phong lưu cao quý khó nói nên lời, người khác muốn học cũng không thể học được…
Vì vậy, các phạm nhân đều rất để mắt đến vị đội trưởng Thiệu này, rất thích y.
Hôm nay trùng hợp là chủ nhật, ngày nghỉ, cả ngày được tự do hoạt động, là ngày phạm nhân thích nhất.
Chiếc cửa kính của nhà ăn vẫn chưa được sửa, gió vù vù thổi vào cửa sổ không kính của cửa lấy cơm số 4, đây đúng là chiến công vẻ vang trong lần nổi bão kia của La Cường, khiến hàng ngũ phạm nhân xếp hàng lấy cơm đều cùng lén lút thì thầm với nhau , ríu rít rùng mình.
” Phải nói tính tình La lão nhị bây giờ đỡ hơn trước kia rất nhiều, vẫn là đội trưởng của tao cải tạo tốt.”
” Không sai, nếu như là mấy năm trước thì chiếc bàn đó chắc chắn sẽ đập vào đầu thằng đầu hói lớp trưởng lớp số 3 rồi.”
Lớp trưởng lớp số 7 không có ở đây, lớp phó Thuận Tử dẫn đội lên nhận cơm.
Nhím Gai bưng khay cơm ra, sau đó còn quay đầu lẩm bẩm: ” Cho thêm một muỗng nữa cũng không được sao?”
Nhím Gai phàn nàn không ngừng với Thuận Tử: ” Sao tao lại cảm thấy cháo càng ngày càng loãng vậy? Chúng ta lấy trước, lấy toàn ở phía trên nồi, mấy người lớp số 4, 5, 6 xếp hàng sau, bọn họ lấy được cháo ở phía dưới nồi, còn chúng ta chỉ được uống canh gạo, phải chịu thiệt rồi.”
Thiệu Quân liếc tới: ” Lải nhải cái gì đó?”
Nhím Gai trộm liếc nhìn Thiệu Quân một cái, thầm thầm thì thì nói: “Lão đại ơi, mau chóng ra ngoài đi mà, còn không ra ngoài thì lần sau tụi em chỉ có thể uống nước trắng mà thôi.”
Buổi sáng là thời gian phạm nhân hoạt động tự do, nghỉ ngơi. Người không có văn hóa thì túm lại một nhóm ngồi đánh bài, nói chuyện, người có một chút văn hóa thì ngồi trong thư viện đọc sách.
Buổi trưa ăn cơm xong, buổi chiều là thời gian hóng mát, phạm nhân chia theo tổ đội ra sân chơi bóng rổ, hoặc ở trong phòng giải trí đánh bóng bàn, chơi bi-a.
Lúc này La Cường đã được thả ra ngoài.
Ngoài cửa sổ hành lang truyền đến tiếng bước chân chầm chậm, bên ngoài tháp canh gác có một anh chiến sĩ nhỏ đang cầm súng đứng gác, dường như ý thức được mà cạch cạch cho đạn lên nòng, nòng súng thon dài lướt đi về phía người trên hành lang, họng súng cảnh giác chỉ vào người đang là tâm điểm của nhiều ánh nhìn.
Hầu hết mọi người đều nghe thấy tiếng chốt súng của cảnh sat vũ trang kia, ánh mắt đồng thời dồn hết về phía cửa, vốn dĩ phòng giải trí đang ồn ào náo nhiệt bỗng chốc lại lặng như tờ.
Tên đầu hói lớp số 3 đang gác chân ngồi trên ghế chỉ huy bọn đàn em chơi bóng rổ, lúc này không tự chủ được mà bỏ chân xuống ngồi thẳng lên, căng thẳng y như lúc ngồi nói chuyện với trưởng nhà tù.
Mấy tên đàn em lớp số 7, bọn Nhím Gai, Hồ Ly đều buông cây cơ bida đang cầm trong tay xuống.
Hai vị quản giáo âm thầm nắm chặt hai chiếc dùi cui điện sau eo, đây là động tác theo thói quen khi đối mặt với kẻ địch.
Ngay cả Thiệu Quân cũng căng thẳng âm thầm dựng thẳng lưng, hít một hơi thật sâu, lồng ngực cũng không hiểu tại sao lại đập bình bịch mấy cái.
Hai hàng chân mày của La Cường vẫn đen đậm như vậy, ánh mắt mang theo hàng lông mi dày thô quét qua một lượt những người trong phòng, nhanh chóng men theo nhìn xoáy vào gương mặt của Thiệu Quân, nặng nề lướt qua…
Sau khi phòng giải trí im lặng một lúc thì không khí lại quay trở lại vui vẻ như cũ, nhưng rõ ràng rất khác trước đó. Những tiếng la lớn tiếng của các lớp khác cũng đã thu lại bớt, thay vào đó là sự cẩn thận cùng kiêng dè.
Nhím Gai sờ sờ đầu tiến lên phía trước: ” Anh Cường! Anh về rồi…”
Trong lớp của bọn họ có một gã có biệt danh là Hồ Ly, từ đám đông chen lên nói: ” Anh Cường, anh mà còn không về nữa thì chúng em sẽ nhớ anh đến chết mất.”
Có một tên trong lớp nào đó ngồi đối diện, đứng dậy ồn ào nói: ” Chỉ có một mình mày liều mạng nhớ thôi sao? Nhớ đến mức mỗi tối giống như con mèo cái nằm úp ở cửa sổ để gọi bạn tình ấy à?”
Hồ Ly tên thật là Hồ Nham, cũng chính vì cái tên này mà gã có cái biệt danh kia. Hồ Nham liếc người vừa nói kia một cái, vươn tay ra khoác lấy cánh tay của La Cường rồi đi tiếp, nữa thân trên dính chặt vào hắn, vô cùng vui vẻ. Gã không thèm để ý đến mấy lời vớ vẩn của những người bên cạnh, dù sao toàn bộ những người trong trại giam này đều biết cái tên Hồ Ly lẳng lơ của lớp số 7 này, mấy năm nay cũng chỉ làm ra vẻ đi theo một mình anh hai La mà thôi.
Thiệu Quân tỉnh rụi trừng Hồ Ly một cái, thật ra là y đang trừng hai móng vuốt vô liêm sỉ đang bám vào người của La Cường kia, quá thấp kém.
Y cầm cây cơ bida trong tay, cúi người ” Bang” một tiếng, dứt khoát mà linh hoạt thụt một cú làm bi rơi xuống đất, sau đó ngoắc mông muốn đi. La Cường đã được thả ra, xem ra tạm thời cũng không có biến động gì, trong lòng Thiệu Quân cũng an tâm rồi. Tuy trong lòng an tâm nhưng trên mặt vẫn làm như không có chuyện gì.
” Anh Cường, ra tay cho chúng em xem đi.”
” Anh Cường, đội trưởng Thiệu cũng ở đây, thi một trận đi.”
La Cường ngồi lên ghế, một chân đạp lên mặt ghế trước mặt, nghiêng đầu nhìn Thiệu Quân giống như đang khiêu khích, ánh mắt mang theo châm biếm cùng trêu chọc người khác.
Đệch, ông nội đây sợ anh chắc?
Thiệu Quân vốn dĩ đang định đi thì lúc này lại quay đầu lại, cầm cây cơ lên một lần nữa.
Y đứng phát bóng xa, nửa người trên cúi thấp xuống mặt bàn, một cái tay dài để tự nhiên ở trên bàn, chiếc quần dài đồng phục ôm sát lấy mông tạo ra những đường cong chập chùng như núi đồi, bắp chân thon dài vểnh lên ở bên ngoài chiếc bàn.
La Cường nhìn chằm chằm vào mông và chân của y, híp híp mắt, yếu hầu chuyển động lên xuống.
Thiệu Quân dùng đôi mắt cong phong lưu của mình ngắm mấy giây, sau đó dứt khoát thụt ra, có mấy tiếng vỗ tay tóe lên.
La Cường đột nhiên đứng dậy trong tiếng vỗ tay lác đác đó, bỏ hai cái tay của Hồ Nham đang vắt ở trên người mình ra.
Nhím Gai móc từ trong túi ra một điếu thuốc mà cậu ta đã giấu được mấy ngày nay, xin quản giáo một ít lửa, tự mình hút một hơi rồi sau đó vội đưa cho lão đại nhà mình. Từ khi cậu ta cam tâm tình nguyện phục sát đất đi theo La lão nhị, biểu hiện từ đầu đến cuối của thằng này chính là nịnh hót, 24/24 gọi là có ngay.
La Cường nhấc nhẹ mí mắt ý bảo Nhím Gai tự mình hút không cần đưa hắn, lúc này cậu ta mới vui vẻ nhét điếu thuốc vào miệng, rít một hơi lớn sảng khoái thoải mái.
Trong miệng La cường ngậm một cái lá bạch quả, mùi vị chua chua lại hơi đắng, trong tay cầm cây cơ từ từ cúi thấp đầu.
Ánh mắt của hắn đụng phải ánh mắt của Thiệu Quân, trêu đùa mà lưu luyến.
Thiệu Quân không cười, trong lồng ngực khó chịu. Cánh tay đặt gần eo của La Cường thụt một cái, động tác nhẹ nhàng ” bang”.
Quả bóng nặng trĩu va vào lồng ngực Thiệu Quân, trái tim giãy dụa đau đớn theo trái bóng màu đỏ đang lăn, ”bịch” một tiếng rơi vào túi lưới…
Tối qua La Cường cũng suy nghĩ cả một đêm, từ đầu đến cuối hắn vẫn không tin nhóc Thiệu Quân của mình đã kết hôn.
Không thể nào, Thiệu Quân sẽ không lấy vợ, cũng sẽ không rời khỏi Thanh Hà. Hắn đã xác định cậu ấy rồi, cả đời này muốn chạy, nghĩ cũng đừng có mà nghĩ đến.
Tiếng vỗ tay liên tục vang lên trong phòng giải trí, đám người đang xem đều thấy thích thú và hưng phấn vô cùng.
Ngày đó, dường như Thiệu Tam Gia và La lão nhị rất hăng máu, đánh ba trận liên tiếp.
Quần chúng xung quanh chia rõ ràng thành hai phe, người xếp hàng phía sau đều nóng lòng leo lên ghế, nắm lấy bả vai người trước để có thể xem được.
” Còn lại hai trái, anh Cường nắm chắc kèo này rồi, kèo này nhất định sẽ thắng.”
” Các người đừng có mơ, nhất định đội trưởng Thiệu sẽ thắng ván này.”
” Đặt cược không? Có dám cược không?”
” Mày nói cược cái gì.”
Thiệu Quân đang suy xét đường bóng thì liếc ngang sang đây, dám đánh cược sao? Ở đây là đâu hả?
Một người lớp số 3 kêu gào chỉ vào Nhím Gai: ” Cược cơm tối nay, hai chúng ta mỗi người một trái dưa leo.”
” Dám coi thường anh Cường bọn tao hả?” Nhím Gai không hề yếu thế: ” Lớp số 7 tụi tao cược một mâm