Thiệu Quân cạo đầu trong tiệm hớt tóc nhỏ mới trong nhà giam. Khu nhà tù mới thực hiện chính sách tự sản xuất tự cung cấp, khuyến khích tù nhân tham gia vào các kỹ năng lao động khác nhau, có thể giữ được khả năng dung nhập xã hội trong tương lai. Do đó, nhân viên của tiệm hớt tóc cũng là các phạm nhân.
Tay thợ cạo đầu cho Thiệu Tam Gia, chính là Hồ Nham của lớp số 7 bọn họ.
Trước khi vào tù Tiểu Hồ là một thợ làm tóc, rất có tài năng, làm việc trong một tiệm làm tóc cao cấp có tên là “Beautiful Phantom” ở Bắc Kinh, là trưởng nhóm tạo mẫu tóc.
Những phạm nhân có thể đến làm việc trong tiệm cắt tóc được phép sử dụng dao cạo và kéo, ít nhất là đãi ngộ ‘’Quản lý khoan hồng cấp 2’’. Hồ Nham thuộc về bình thường có biểu hiện tốt, còn những người giống như La lão nhị và Đàm thiếu gia thì tuyệt đối không có được mấy chuyện này.
Đáng tiếc, nhà tạo mẫu tóc Hồ tài ba lại chỉ có thể ở nơi này cạo đầu cho người ta, đúng là không biết trọng dụng nhân tài, giết gà bằng dao mổ trâu. Tất cả các tù nhân bước vào ngưỡng cửa này, theo đúng yêu cầu của quy chế giám sát, trực tiếp mặc lên một chiếc áo, xoẹt một cái là đã có một cái đầu trọc bóng như ngói phát sáng, Hồ tổng này có một đôi tay đầy năng lực thừa sức kéo tơ thêu hoa, không hề khoe khoang bản lĩnh mà vô cùng phát huy linh hoạt.
Hôm nay là ngày nghỉ ngơi, La lão nhị thừa dịp rảnh rỗi, lắc lư rảo bước tiến tới phòng cắt tóc.
Hồ Nham đang cạo đầu cho một tù nhân khác, khi gã liếc mắt qua nhìn thấy La Cường thì con mắt liền dính vào trên người La Cường.
“Anh Cường đến rồi à? Ngồi xuống đi chờ một chút nữa thôi!”
“Ngay lập tức xong, xong ngay đây.”
“Anh Cường anh đừng có giục, đừng đi, đợi em một lát!”
Hồ Nham đang cạo đầu cho một phạm nhân, tên phạm nhân xui xẻo kia kêu to một tiếng: “A a, lỗ tai! Tiểu Hồ, lỗ tai của tôi!”
Dáng người mảnh khảnh của Thiệu Tam Gia đung đưa phía sau bóng dáng rộng lớn của La Cường. Khi Hồ Nham nhìn thấy Thiệu Quân cũng tới, đôi mắt của gã lập tức trở nên u ám.
Trong phòng cắt tóc có một quản giáo và trợ lý quản giáo, Thiệu Tam Gia hoàn toàn không cần phải đến nhưng làm sao có thể yên tâm chứ? Ai bảo y bủn xỉn, muốn người ta ở bên cạnh mọi lúc mọi nơi, còn phải luôn nhìn chằm chằm, bảo vệ người ta nữa.
Hồ Nham nhẹ nhàng nâng đầu La Cường lên từ phía sau bằng cả hai tay, nhìn trái nhìn phải, trong lòng vô cùng hiếm thấy, gã cảm thấy thân hình vạm vỡ của La lão nhị với cái đầu như con báo này, càng nhìn càng hấp dẫn.
Hồ Nham nhiệt tình hỏi: “Anh Cường, anh muốn để kiểu tóc nào?”
La Cường không quan tâm: “Ngồi đây rồi còn để ý kiểu tóc gì nữa? Cạo sạch sẽ đi.”
Các tù nhân khác đến đây đều trực tiếp cạo trọc đầu, cạo xong rồi phắn luôn, ở thêm một phút Hồ tổng cũng không thèm phục vụ. Nhưng riêng đối với La lão nhị, Hồ tổng thực hiện hẳn ba gói dịch vụ, bôi kem cạo râu lên mặt và cằm đánh cho ra bọt rồi tỉ mỉ cạo râu.
Tóc La Cường dày, râu đen cứng, đường tĩnh mạch kéo dài trôi chảy từ tóc mai đến cổ. Bình thường ở trong tù chỉ có thể sử dụng dao cạo điện, cách này không sạch bằng dùng lưỡi dao. Hồ Nham cúi đầu dí sát lại gần, cẩn thận cạo bỏ phần râu gần yết hầu của hắn.
Thiệu Quân đang ngồi cách đó hai mét, trên tay đang mở ra một quyển tạp chí, nhưng hai tròng mắt thì cứ bắn ra những mũi tên nhỏ lạnh lùng từ dưới vành mũ.
Cằm La Cường, Tam Gia tôi đây còn chưa được chạm qua đâu!
Y nhìn chằm chằm vào cái gáy của La Cường, trong lòng phẫn nộ, đếm từng số lần mà Hồ Nham hạ dao xuống. Con hồ ly nhỏ kia đã cạo hơn hai trăm lần rồi đó. Chờ khi anh quay lại rồi, Tam Gia đây thực sự rất muốn cầm lưỡi dao nhỏ kia chém vào mông của tên khốn này, hơn nữa còn muốn chém mông anh ra hai trăm mảnh.…
Sau khi Hồ Nham cạo râu cho La Cường xong, theo quy trình gã từng phục vụ khách hàng trong các tiệm làm tóc cao cấp thì bước tiếp theo là đến thuỷ liệu pháp tặng kèm với mát xa da đầu!
Thiệu Tam Gia không thể ngồi yên được nữa. Tên khốn kia ngửa đầu ra sau, hai mắt híp lại, vẻ mặt hưởng thụ phê pha hết lời, để Hồ Nham mát xa, tư thế thân mật kia rõ ràng là đang vuốt ve! Hồ Nham dù sao cũng từng chuyên nghiệp trong việc này, kỹ thuật cùng sức lực thoải mái đến mức không lời nào để nói.
Thiệu Quân đi tới, giọng lạnh như băng: “Cũng tạm rồi, nhanh kết thúc thời gian hóng mát đi, còn năm phút đó.”
Từ dưới lông mi Hồ Nham hiện ra ánh mắt rất không cam lòng, cầm lên cái tông đơ nhỏ.
Hồ Nham cạo hai bên sườn và đỉnh đầu, cạo đến phần gáy rồi nói: “Anh Cường, em cạo một bông hoa trên đầu cho anh nhé?”
La Cường nhướng mày hỏi: “Cậu muốn cạo hoa gì?”
Hồ Nham: “Ngài nghĩ xem muốn cạo cái gì, em có thể cạo thành đúng như vậy cho ngài, vậy trên gáy sẽ như có một cái “hình xăm”.
Thiệu Quân thấp giọng lẩm bẩm: “Cạo trọc cho anh ta là được, cần cạo hoa hòe gì chứ……”
Hồ Nham chính là người có con mắt tinh tế, lại hay luôn miệng nói nhiều, không ngừng mà bẹp môi nói:” Anh Cường, em nhìn thấy hình xăm của anh ở nhà tắm, chính xác là xăm hình gì vậy? ”
Thiệu Quân ngước mắt nhìn về phía La Cường, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
La Cường nhìn đi chỗ khác, không muốn nói.
Thiệu Quân thực sự đã nhìn thấy hình xăm mà Hồ Nham vừa nhắc trong nông trại ngày hôm đó, nhưng lúc đó thời gian vội vàng, cũng không nhìn kỹ được.
Y chỉ nhìn thấy một hoa văn màu đen uốn lượn dọc theo háng phải của La Cường, đắm chìm trong đám lông rậm rạp ở bụng dưới, kéo dài uốn lượn, màu sắc đậm nét cùng hình dáng độc đáo. Thiệu Quân chưa bao giờ nhìn thấy một hình xăm màu đen đẹp đến vậy, đặc biệt là trên người như La Cường. Mỗi nét xăm đều thẩm thấu vào kết cấu da, phơi bày nơi bí ẩn căng đầy nào đó làm cho người ta hoảng sợ, bộc lộ sự gợi cảm và nam tính của động vật giống đực.
Hồ Nham đang luyên huyên nói chuyện tán dóc: “Anh Cường, em nghĩ hình xăm của anh là một con rồng, một con rồng đen nhỏ?”
Thiệu Quân bỗng dưng nhướng mày lên, nhìn chằm chằm La Cường.
Hồ Nham: “Nhưng mà anh đâu phải tuổi rồng? Tính theo lịch âm thì anh là tuổi ngựa mà.”
Thiệu Quân: “……”
Trong gương, đôi mắt của La Cường không cảm xúc, lạnh lùng: “Cậu tán dóc đủ chưa? Còn cạo đầu nữa không? Không cạo nữa thì đưa cái tông đơ cho tôi, bố đây tự cạo.”
Ngày hôm đó sau khi bước ra khỏi tiệm cắt tóc, Thiệu Tam Gia và La lão nhịcùng đi dưới mái hiên, nối đuôi một trước một sau mà đi.
Thiệu Quân bước vài bước, sau đó lại quay đầu về sau hung hăng trừng La Cường, liếc mắt một cái, như bắn ra một mũi tên nhỏ.
Đi thêm vài bước, nhìn lại lần nữa, ‘piu’ lại một mũi tên nhỏ khác.
Hai tay La Cường đút trong túi quần đi phía sau, thì thào hừ hừ nói: “Em làm trò gì thế hả? Sao hai tròng mắt cứ trợn trắng lên thế?”
Thiệu Quân bỗng nhiên quay đầu, hung tợn lẩm bẩm: “Còn xăm cái gì mà rồng đen nhỏ, chắc là đẹp lắm, đặc biệt dễ nhìn lắm ha?!”
La Cường hừ một tiếng.
Thiệu Quân giận sôi máu, gầm nhẹ: “Anh xăm thì không xấu! Nhưng sao lại phải xăm ở chỗ đó?”
“Sao anh không tự cắt cơ thể của mình ra rồi khắc cái con rồng đen nhỏ nhà anh lên xương luôn đi? Cái đồ toàn thân xăm trổ đầy mình!!! ”
La Cường im lặng một lúc lâu, thấy Thiệu Quân đã hiểu lầm, hắn vươn tay ra nắm lấy cổ tay người này kéo người này lại, dùng sức siết mạnh: “Cái này xăm từ lâu rồi, em nghĩ cái gì thế hả?”
“Lúc nhỏ bố đây một mình chạy đến Quảng Tây, không có người thân bên cạnh, rất nhớ gia đình. Lúc đó thì tôi đi xăm hình … Trong đầu em đang nghĩ cái gì vậy chứ? ”
La Cường hiếm khi sẵn sàng giải thích với một người.
Một mình đi về phương Nam, bản thân ở trong chốn giang hồ, không ai trong gia đình biết đứa con thứ hai còn sống hay đã chết. Ngay cả bản thân La Cường cũng không biết liệu mình có sống được hết ngày hôm nay hay không, liệu chăng còn có thể nhìn thấy ngày mai.
Trong vùng núi sâu Miến Điện, nơi qua lại hoành hành của mấy tên cướp, buôn ma túy, có một lần La Cường bị trúng hai phát súng, bụng cũng bị đâm, còn bị ném xuống khe núi, treo trên một cành cây, máu me khắp người. Chính tay hắn nhặt ruột nhét lại vào bụng, chỉ với một hơi tàn, mấy ngày sau hắn đã leo được ra khỏi núi.
La Cường là loại người trời sinh lạnh nhạt bạc tình, lúc đó trong lòng không dư ra một chút suy nghĩ nào khác, nhưng lại không cam lòng, không muốn chết, dù chết cũng không thể cam chịu số phận của mình, chỉ muốn tiếp tục hít thở, lăn lộn ngẩng cao đầu hướng đến tương lai có thể về nhà. Trong nhà còn có một nhóc con ngồi ở ngưỡng cửa, đang chờ bố đây trở về……
Mỗi lần Thiệu Quân nghe được lời nói từ trong lòng của La Cường, trong lòng y cũng chua sót thay người này, từ khi còn vị thành niên đã phải vào trại giáo dưỡng, phải gánh cái tội lớn, sau đó một mình xông xáo giang hồ thậm chí còn khó khăn hơn lăn lộn trong trại giáo dưỡng, không biết đã đến ngưỡng cửa của Quỷ Môn Quan rồi vòng về bao chuyến rồi.
Một người dù lạnh lùng mạnh mẽ đến đâu, ở thời điểm cứng rắn chống chọi để sống sót, trong lòng ít nhiều cũng có niệm tưởng, nếu không