Chính năm đó, La Cường đã trải qua sinh nhật thứ 40 tuổi của hắn trong khu nhà tù mới.
Lần sinh nhật tuổi 40 này thì không thể nào tự viết mỗi một tấm thiệp rồi tống đi được nữa, vì vậy Thiệu Quân đã cố ý đi đến cửa hàng bánh “Wedome” ngon nhất thành phố để mua một chiếc bánh lớn hẳn 300 NDT cho La Cường.
La Cường ngầm trêu chọc y: “Em mở tiền lệ cho bố như vậy, về sau nếu ai đó trong đội tới ngày sinh nhật, em cũng bỏ tiền túi ra mua như thế à?”
Thiệu Quân chẳng hề để ý mà nói: “Bỏ tiền túi thì cứ bỏ tiền túi thôi, khó có được một năm sinh nhật tròn tuổi của anh, lại không thể ra ngoài được, tôi phải làm gì đó cho anh chứ?”
“Sau này thì kệ thôi, tôi cho cả đội mỗi người một cái bánh kem lớn cũng được, đáng mà.”
Thiệu Quân lẩm bẩm, khóe miệng mang theo một chút đắc ý.
La Cường nhìn người này thật sâu, không nói gì.
Lúc đó trái tim hắn bỗng nhiên chùng xuống, hắn bắt đầu đếm đầu ngón tay mà tính, qua mấy tháng nữa là Tam Bánh Bao được 27 tuổi rồi.
Hắn thì còn phải ngồi đếm lịch ở nhà tù Thanh Hà mười hai năm nữa (lúc trước bị giam giữ ở trại tạm giam một năm đó cũng coi như tính vào thời hạn thi hành án), Tam Bánh Bao thì sao? Nhóc Thiệu Tam còn có thể ở lại nhà tù Thanh Hà này được mấy năm nữa? Nhỡ đâu đến một ngày nào đó không thể chịu đựng được nữa, người này cũng sẽ yên lặng mà xoay người rời đi.
Từ trước đến nay La Cường chưa từng hứa hẹn một câu nào với Thiệu Quân, cũng không cần đối phương đưa ra lời hứa hẹn nào cả.
Hai người thậm chí còn chưa bao giờ mở lời tỏ tình, người này móc lấy ngón tay người kia, mặt đỏ tai hồng mà lắc lắc, hỏi một câu, hai chúng ta hợp với nhau lắm á, hay mình trở thành người yêu của nhau đi? Giữa bọn họ chưa bao giờ có chuyện đó, cả hai bên dường như cũng không cần đến thứ ấy.
Tấm chân tình này, đã nhận lấy rồi, hơn nữa sẽ dùng cả đời mình để hưởng thụ, khắc cốt ghi tâm nó. La Cường không muốn dùng mấy lời hứa rẻ tiền để trói buộc nửa cuộc đời còn lại của Thiệu Quân. Vài chục năm thanh xuân rực rỡ, trai tráng phong độ nhất của một người đàn ông, liệu khi mất đi còn có thể lấy lại được hay không?
Bản thân La Cường đã lỡ mất, hắn không muốn mình lại làm lỡ thêm một người khác nữa. Một ngày nào đó nếu người này muốn rời đi, hắn sẽ không bao giờ ngăn cản hay níu giữ. Hơn nữa nếu người này thực sự muốn rời đi, hắn cũng chẳng ngăn cản nổi.
Tối hôm đó phòng sinh hoạt nhỏ rất sôi nổi, xem tivi xong mọi người cùng cắt bánh rồi ăn. Chiếc bánh trái cây phủ đầy kem tươi ngọt ngào mềm mại, ngon đến mức khiến một bầy sói đói ăn sạch sành sanh.
Thiệu Quân nháy mắt với lớp phó lớp số 7, Thuận Tử tuân lệnh, múc ra một miếng kem từ trong khay, sau đó một tay ụp miếng bánh vào người được chúc sinh nhật .
“Con mẹ các người! Đúng là một lũ khốn nạn……”
La Cường cũng không chịu thua, trên tay dính đầy kem lao vào giữa đám người, mấy người xung quanh hắn lập tức bị trúng chiêu. Thiệu Quân ngồi xem náo nhiệt, đôi chân dài gác lên bàn, đầu têu gào thét la ó, ngay sau đó bị bàn tay to lớn của La Cường ụp vào mặt.
Khuôn mặt điển trai của Thiệu Tam Gia dính đầy kem, đội mũ cảnh sát chạy ra khỏi phòng, phía sau còn có người đuổi theo y……
Trong WC xa xa tối tăm, camera không quay được đến góc nhỏ, La Cường đè lên người, nâng mặt Thiệu Quân lên. Hai người dùng đầu lưỡi liếm liếm cho nhau, từng chút từng chút liếm sạch sẽ kem trên mặt, trên cổ đối phương, rồi lại dời đến miệng, dùng sức mà liếm mút, hôn môi, nước miếng mang theo vị kem ngọt chảy dọc xuống theo khóe miệng hai người……
Thiệu Quân hôn lên đôi mắt La Cường, hôn lông mày hắn.
La Cường chậm rãi cúi đầu xuống, vùi mặt vào ngực Thiệu Quân, môi dán vào ngực đối phương, dán sát vào vị trí trái tim, dùng sức hôn một cái.
Đông đi xuân tới, nông trường Thanh Hà ở ngoại ô Bắc Kinh bước vào một năm mới.
Một năm đó đã phải chịu không ít biến động lên xuống, nhỏ là chuyện trong nhà tù, lớn thì là chuyện quốc gia, cũng xảy ra rất nhiều điều khiến đám người này phải nhớ suốt đời.
Trong thời gian này nhà tù Thanh Hà khá yên bình thanh tĩnh, các phạm nhân trong ba khu nhà giam đều có cuộc sống hòa thuận, vui vẻ. Buổi trưa, buổi tối mỗi ngày đều ăn ở căng tin, hai nhóm người lớp số 3 và lớp số 7 trước đây không ngừng đối đầu, đánh nhau rất nhiều trận, bây giờ thời thế đột nhiên thay đổi, hai lớp ngừng đánh nhau, còn rôm rả tụ tập ngồi chung một bàn.
Các phạm nhân khác trong đội ngũ đều lén lút thì thầm, có khi mặt trời ở nông trường Thanh Hà này mọc từ phía tây rồi ấy. Diêm Vương và Dạ Xoa trong khu nhà giam số 3 này lại ngừng cấu xe nhau, bắt tay làm hòa mới ghê chứ.
Cũng có người nói, đó là nhờ Thiệu Tam Gia siêu cấp trâu bò trong đại đội bọn họ, làm rất tốt công việc giáo dục tư tưởng, mỗi ngày đều lải nhải niệm chú giống như Đường Tăng bên tai đám nhãi con, thu phục hết mấy kẻ cứng đầu dễ kích động kia.
Hai vị ông lớn là lão đầu hói và La lão nhị thì thường xuyên chụm đầu vào nhau để tán dóc, nói về những thứ triển lãm trên đường năm đó, Đức Thắng Môn, chuyện hỗn tạp ở chợ bán thức ăn, nói về thành phố Bắc Kinh của 20 năm trước, về lão tam giới (1) có một phong trào vận động trong những năm 70, nói về những trận động đất vẫn còn sâu trong ký ức tuổi thơ, nói về cha mẹ già đã chết.
Hai người họ nói chuyện rất thân thiết, một đám đàn em dưới quyền của họ cũng ngồi chung bàn, cười đùa giỡn với nhau. Đánh bài trong ký túc xá cuối tuần, hai lớp xúm lại chơi với nhau. Trong vòng tròn thi đấu( bóng rổ, bóng chuyền, bóng đá)trong nhà giam, những người trong một lớp thậm chí còn cổ vũ cho lớp khác.
Vương Báo ban đầu vẫn không phục, có lần Lại Hồng Binh trực tiếp gọt Vương Báo một trận ở trong nhà giam rồi nắm gáy người này, nói: “Tao nói cho mày biết, nhãi con, cha mày còn ở trong nhà giam một ngày, mày khỏi cần đui mù mà đi tìm người lớp số 7 gây phiền phức đấy.”
“Mày muốn gây rối với lớp số 7 cũng được, vậy thì mày cứ chờ ngày La lão nhịra tù rời khỏi Thanh Hà đi, đến lúc đó mày muốn làm gì thì làm.”
Vương Báo gào khóc trên đất nói: ‘’Em còn 5 năm nữa là được ra ngoài rồi, La lão nhị còn đến mười mấy năm, không chờ được đến lúc nó đi ra là em đã ra ngoài trước rồi!”
Lại Hồng Binh cười lạnh nói: “Vậy thì tốt, mày cứ biết ngoan ngoãn biết điều ở đây với cha mày cho xong 5 năm này, sau đó cuốn gói cút, khỏi cần gây chuyện, lo mà giữ hai cái tay mày đấy. Tao cảnh cáo mày, mày mà còn dám tìm La Cường gây chuyện, cha mày sẽ chém mày trước.”
Buổi tối, một đội lớn hơn một trăm người ngồi ở trong phòng sinh hoạt, theo thường lệ hằng ngày xem《 Bản Tin Thời Sự 》.
Đó là ngày 12 tháng 5, bầu trời bên ngoài cửa sổ vẫn bình thường, không có ngôi sao nào trong tầm mắt. Chỉ số ô nhiễm không khí ở mức trung bình. Mặt trăng ló nửa khuôn mặt. Đó là một ngày không thể bình thường hơn.
Vào đêm đó, nữ phát thanh viên CCTV với đôi mắt đỏ hoe sưng tấy, giọng nói nghẹn ngào, dùng âm thanh nặng nề đưa tin cho khán giả cả nước. Cảnh quay phỏng vấn trực tiếp tại hiện trường cho thấy một trận động đất lớn, núi sông chuyển dịch vị trí, các tòa nhà cao tầng của các thị trấn thịnh vượng trước đây bị lật đổ, tàn phá, mọi người khóc ở khắp nơi, một ngày đều phải trải qua sinh ly tử biệt.
Tòa nhà trường trung học cấp hai ở Thành Đô nghiêng sang một bên, dãy tre trên núi Thanh Thành cũng đổ xuống, con rồng quốc lộ Bắc Xuyên giống như bị bóp nghẹt cùng với ngọn núi chung một chỗ, làng này sang làng khác bị nhấn chìm bởi những vết nứt do động đất….trước thảm họa kinh hoàng, mọi người đều sững sờ, không nói nên lời, hình ảnh những xác chết nằm ngổn ngang, nát bét khắp mặt đất khiến lòng người đau nhói.(2)
“Đó là cao ốc bách hóa với ký túc xá nhân viên của cục lương thực chỗ chúng tôi! Nhà của ông đây vẫn sống ở đó. Nó sụp đổ, cả tòa nhà đều sụp rồi!!! ”
Trong phòng nhỏ đột nhiên vang ra một trận tiếng tru khàn khàn, chính là giọng Thuận Tử lớp số 7 bọn họ.
“ Trường tiểu học sụp rồi, trường tiểu học không còn! A!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Thuận Tử phát ra một tiếng hét thảm thiết, quay đầu chạy ra ngoài cửa, như phát điên rồi.
Thiệu Quân quay đầu lại, định chạy đến ngăn cản, La Cường đã xuống tay trước, túm chặt lấy từ sau lưng người này cái, hai người vướng vào nhau giống như đang ẩu đả, rồi cùng một lực quán tính rất lớn mà ngã xuống đất.
La Cường dùng cơ thể khỏe khoắn của mình mà ấn đè người này xuống, thấp giọng gấp gáp gọi: “Thuận Tử, Thuận Tử! Đừng làm loạn nữa, đừng chạy lung tung, mọi người đều đang ở đây.”
Hai mắt Thuận Tử đỏ bừng, ngón tay bấu vào trong da thịt trên cổ La Cường: “Trường tiểu học sụp rồi! Tôi còn nhìn thấy lá cờ Tổ Quốc trên tầng hai kia! Con gái tôi ở trong đó, con gái tôi bị chôn trong đó a a a a!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Thiệu Quân và La Cường cùng nhau kiềm người này lại rồi đem đi, để lại người ngồi thất thần trong một phòng, ai nấy đều cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Những người đang trong cảnh tù tội đều mong một ngày nào đó được ra ngoài đoàn tụ với người thân, đó là niềm hy vọng tốt đẹp nhất còn đọng lại trong lòng những người sống trong tù bao năm qua.
Ngày thứ hai, trưởng nhà tù họp ban khẩn cấp để thống kê danh sách địa chỉ nhà, người thân của các phạm nhân ở Tứ Xuyên trong nhà tù này.
Có người đề nghị: “Mấy ngày này đừng để các phạm nhân xem《Bản Tin Thời Sự》được không? …… Quá thảm rồi, tôi còn không xem nổi, người nhà bọn họ ở đó, nếu xem TV mà thấy cảnh đào xác người nhà lên, còn không phát điên luôn sao?”
Trưởng nhà tù nói: “Chúng ta vẫn sẽ xem tin tức trên《Bản Tin Thời Sự》, các nhà tù trên cả nước đã có quy định thống nhất, nhưng mà đừng để những người có quê ở Tứ Xuyên xem, không thể quay về nhà nên toàn chỉ có lo lắng suông, nếu xem nữa có thể sẽ phát điên lên mất. Tách riêng mấy người này ra một mình để trông giữ, tìm chuyên gia đến nói chuyện đi.”
Trưởng nhà tù chỉ vào Thiệu Quân: “Tiểu Thiệu, Trần Hữu Thuận ở đội của cậu, người này giao cho cậu, để mắt lưu ý cho kĩ 24h cả ngày lẫn đêm, nhất thiết đừng để cậu ta nghĩ quẩn gì đó trong đầu đấy!”
Thiệu Quân hỏi: “Hiện tại người nhà Trần Hữu Thuận thế nào rồi, không sao chứ? Tôi có thể giúp anh ta liên lạc với người nhà không?”
Trưởng nhà tù: “Nhà cậu ta ở đâu?”
Thiệu Quân: “Cách một thị trấn dưới trấn Thập Phương.”
Trưởng nhà tù nhìn vào tài liệu thu được trong tay, ngừng lại một lúc, nói:” Nghe nói Thập Phương là khu vực chịu thiệt hại nặng, thương vong nhiều nhất, cho nên tôi cũng không lạc quan lắm … Cậu vẫn nên chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất đi. ”
Trưởng nhà tù đặc biệt thông cảm, mấy ngày này còn cố ý sắp xếp cho nhà ăn nấu mấy món như thịt cá hầm lớn, cá chép chua ngọt, thịt bò kho tàu, thịt viên Tứ Hỉ mà bình thường chưa bao giờ cho ăn để an ủi mọi người, xoa dịu cảm xúc của họ.
Ngày quốc gia thương vong, vạn vật gào thét, bầu không khí mỗi ngày trong nhà tù rất nặng nề. Con số thương vong được đưa tin trên TV mỗi ngày cứ tăng lên gấp bội, các trường học bị biến thành đống đổ nát, những thi thể trẻ con lạnh lẽo vậy mà được đào ra từ đó.
Một mình Trần Hữu Thuận đơn độc ở trong phòng, lớp trưởng cũng được đưa đến để an ủi người này.
Thiệu Quân nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên để La Cường đến canh chừng người này. Hiện tại y chỉ tin tưởng một mình La Cường. Người khác y cảm thấy không nhờ vả gì được, lỡ như có chuyện ngoài ý muốn, người khác cũng không thể áp chế lại được, đánh không lại.
La Cường và Thuận Tử mỗi người dựa đầu vào một bên giường, một người đầu giường, một người cuối giường, yên lặng mà hút thuốc.
La Cường hỏi: “Tiểu Thuận, lúc trước tại sao cậu lại bị nhốt ở Bắc Kinh, không trở về nguyên quán?”
Thuận Tử nói: “Tôi chạy trốn đến Bắc Kinh thì bị bắt lại, bọn họ muốn đưa tôi về nguyên quán giam giữ, tôi không muốn trở về.”
La Cường hỏi: “Tại sao? Cậu không nhớ con gái mình sao, không muốn gặp lại ư?”
Đôi mắt Thuận Tử sưng đỏ, giọng khàn khàn: “Muốn, mỗi ngày mỗi tối đều muốn. Mỗi lần vợ tôi gọi điện đến đều nói con bé rất nhớ tôi.”
“Tôi không muốn con gái tôi nhìn thấy tôi ngồi trong tù, gặp tôi như thế này. Tôi thà để con bé nghĩ rằng ba nó đi làm kiếm được nhiều tiền ở Bắc Kinh, qua mấy năm sau rồi sẽ về nhà, mỗi năm tôi đều gửi cho con bé