Vài ngày sau, Thiệu Quân bị xe chuyên dụng đón đi, được đưa đến bệnh viện của tổng quân khu thành phố, nằm trong phòng bệnh với điều kiện tốt nhất dành cho cán bộ cao cấp.
Mới đầu y sống chết không muốn chuyển đến bệnh viện khác, không muốn rời Thanh Hà, trong đó cũng có nguyên nhân rõ ràng. Nhưng mà ông ngoại y nói một câu, làm y dao động, Quân Quân, cháu bị thương thành như vậy, nếu không chịu dưỡng lại cho tốt, sau này sẽ để lại một lỗ thủng lớn trên bụng, về sau nhất định sẽ đau suốt, cả đời nằm trên giường không bước nổi chân xuống được đâu!
Ông cụ bắt đầu giảng đạo cho Thiệu Quân nghe, năm đó cụ ở trong đơn vị bộ đội cũng có một người bạn cùng vào sinh ra tử, ông ấy từ chiến trường trở về sau cuộc chiến chống Việt Nam(1), cũng bị đạn bắn qua bụng, giờ để lại thành một lỗ thủng. Lúc đó điều kiện có hạn, bảo dưỡng không tốt, một số cơ quan nội tạng và ruột bị nhiễm trùng hoại tử, cả người gần như là bị phế bỏ, sau này còn chết trẻ……
(1) Cuộc chiến được phía Việt Nam gọi là Chiến tranh bảo vệ biên giới phía Bắc (1979) hay Cuộc chiến chống bè lũ bành trướng phương Bắc. Phía Trung Quốc gọi là Chiến tranh đánh trả tự vệ trước Việt Nam (trên nghĩa rộng là chỉ xung đột biên giới Việt – Trung trong gần mười năm từ năm 1979 đến năm 1989) bởi vậy cho đến bây giờ Trung Quốc vẫn cho rằng họ chỉ chống trả cuộc tấn công của Việt Nam. Nhiều nhà nghiên cứu coi cuộc chiến này là một phần của Chiến tranh Đông Dương lần 3.
Thiệu Quân bình tĩnh lại, đồng ý chuyển bệnh viện. Hai người nhất định có thể sẽ phải chịu đựng chia cách ở hai nơi trong một thời gian dài, giờ chịu cô đơn đau khổ thì tương lai sau này mới có thể ở cùng với nhau. Nếu thật sự làm cho xương cốt của mình bị phế đi, một người đẹp trai ngời ngợi như ông nội đây, bị tàn tật như vậy còn có người muốn hay sao?
Thiệu Quân ở trong phòng đơn điều kiện cực tốt, những người xung quanh bên trái bên phải đều là những cán bộ đã cao tuổi.
Trong phòng có nhà bếp, phòng tắm riêng, có người bảo hộ và người chăm sóc cá nhân hàng ngày đợi phục vụ y, bật bếp nhỏ nấu đồ ăn ngon, mở bồn nước gội đầu cho y. Thiệu Quân ở đó tổng cộng là một tháng rưỡi, ngày nào cũng được uống canh gà, canh cá trích, canh sườn, được vỗ béo ra thêm một vòng, đường cong eo thon trước kia gần như không tìm ra được nữa.
Những người bạn hồi trước của y, còn có mấy đồng nghiệp trong đơn vị công tác đều tới thăm y trong bệnh viện. Khi đội trưởng Điền đến thăm còn mang theo hai cái bình giữ nhiệt lớn.
Thiệu Quân thoải mái nằm trên giường, phóng khoáng phất tay: “Ài, đội trưởng Điền, anh biết nấu cơm à?”
Điền Chính Nghĩa nói: “Mấy món này không phải do tôi làm đâu? Đều là mấy phạm nhân trong lớp cậu làm đấy, biết thân thể cậu không khỏe còn nằm trong bệnh viện nên cả đám đều rất lo lắng cho cậu!”
Thiệu Quân nhanh chóng ngồi dậy, mở cái lồng cơm cách nhiệt ra xem, bên trong bay ra hương thơm ngào ngạt của món chân giò hầm mềm, lồng cơm bên dưới còn đựng một cái bánh bao lớn nóng hổi……
Điền Chính Nghĩa hoàn toàn khó có thể hiểu được tình trạng này, vẫn lầm bầm: “Bọn họ cũng thật là. Tôi đã nói mang một món giò heo hầm đến là được rồi, còn kêu tôi phải đem thêm bánh bao này. Tôi còn đang tự nghĩ, cậu còn có chỗ chứa được cái bánh bao này sao? Mà nói nè, cậu có ăn nổi bánh bao này không? ”
Thiệu Quân vùi đầu vào lồng cơm, nói: “Tôi ăn hết mà.”
Thiệu Quân biết trong nhà tù còn có người đang nhớ nhung y, luôn nghĩ đến y, có thể không nhớ được sao?
Y cũng rất nhớ thương tên khốn họ La kia.
Thiệu Quân chỉ nếm thử một miếng thì liền biết tất cả đều là do La Cường làm. Những gì La Cường làm khi y ăn vào trong miệng, đều không giống với mùi vị người khác làm, đó là hương vị đậm đà đến nghẹt thở từ trong xương cốt của La Cường. Mùi vị này Thiệu Quân cắn một miếng là thích ngay.
Bánh bao cũng do chính tay La Cường làm, hắn mặc tạp dề vào rồi dành cả buổi sáng ở căn tin của khu nhà tù để làm một nồi lớn. Một nửa số bánh bao trắng ngọt thì để lại ăn, một nửa trong số đó thì lại được mang đến cho Thiệu Quân.
Thiệu Quân lấy một miếng bánh bao chấm vào món canh giò heo hầm, ăn từng miếng từng miếng đến ngon lành, trong lòng bay bổng.
La lão nhị cũng sẽ có lúc siêng năng như vậy tự tay xuống bếp nấu cơm cho người ta hay sao?
La Cường sẽ là loại người da mặt dày mà đi nịnh bợ lấy lòng người khác hay sao?
Chắc chắn lúc này La Cường rất nhớ y, mong y mau sớm trở về, nhưng ngoài miệng không thể nói ra, chỉ có thể đưa bánh bao này đến cho y, điều mà La Cường sợ nhất là y dưỡng thương khỏe lại rồi sẽ không quay về nữa…….
Thiệu Quân ngồi trên xe lăn để y tá đẩy đi đến một tầng lầu nào đó để ngắm cảnh. Một chiếc xe lăn khác từ hành lang đi ngang qua chỗ y, có một người đang ngồi liệt trên ghế, đầu nghẹo sang một bên, dùng con ngươi bằng thủy tinh trợn mắt nhìn y, ánh mắt âm u lạnh lẽo đáng sợ.
Thiệu Quân dùng khóe mắt bình tĩnh liếc nhìn người kia, không nói lời nào, cho đến khi đối phương đi xa y mới quay lại nhìn.
Người nọ có một con mắt giả nên nhìn vào trông rất kỳ dị, bởi vì liệt lâu ngày nên bắp thịt trên chân bị héo rút, không thể đi đường, phải để cho người ta đỡ, tình trạng thê thảm đáng thương…….
Những người đến điều trị tại bệnh viện này đều là thủ trưởng, cán bộ, người nhà của khu quân sự, chính là những nhân vật lớn có máu mặt. Thực ra, Thiệu Quân đã nghe nhiều người lớn trong nhà kể lại từ lâu, cũng từng thấy ở khu đại viện có một người đàn ông bị liệt một bên mắt, bị tật ở tay và chân. Nhiều năm chỉ có thể ngồi trên xe, duy trì một sinh mạng rách nát mà kéo dài hơi tàn.
Chỉ là trước kia Thiệu Quân không rõ ràng căn cơ nội tình bên trong cho lắm, sau khi gặp La Cường thì mới biết được mọi chuyện.
Sau khi Thiệu Quân làm xong kiểm tra trở về, cha già đã chờ ở trong phòng bệnh của y rất lâu cùng với vẻ mặt rất nghiêm túc.
Thiệu Quốc Cương mặc chiếc áo khoác màu đen ngàn năm không thay đổi, vẻ mặt bình thản ngồi xuống trước giường con trai: “Thiệu Quân, nghe lời ba, mau chuyển đi, đừng làm việc ở Thanh Hà nữa.”
Thiệu Quân đang ôm chăn, dùng hàm răng gặm lấy chăn mà chơi đùa, không từ chối cũng không gật đầu. Y hiện tại bị thương chưa dưỡng xong, cử động cũng không tiện, tạm thời không thoát khỏi sự khống chế của cha già, chờ ngày nào đó sinh khí dồi dào trở lại, muốn đi đến chỗ nào, ba y có thể ngăn cản được sao?
Cục trưởng Thiệu từ lâu đã quen với tính tình cà lơ phất phơ chết cũng không đổi của con ông, khi Thiệu Quân khiêu khích uy quyền của phụ huynh, luôn tỏ thái độ trước sau như một không bạo lực, không hợp tác. Ông nói chuyện của ông, tôi làm chuyện của tôi, không muốn làm cho vừa ý chuyện trong lòng của người lớn, Thiệu Quốc Cương đành phải nói lời thấm thía: “Quân Quân, con có biết vết thương lần này của con nghiêm trọng thế nào không? Con có biết con đã trải qua bao nhiêu giờ trong phòng phẫu thuật hay không? Ba đã đứng bên ngoài cùng với ông ngoại con suốt một đêm. Nếu con thật sự xảy ra chuyện gì, con nói xem một nhà chúng ta phải tính sao bây giờ?!”
Thiệu Quân không nói lời nào.
Thiệu Quốc Cương nói tiếp: “ Thiệu Quân, con phải biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, con có thể sống sao cho cả nhà yên tâm, trông cậy vào con chút được không? Con cũng không còn là con nít nữa, nên hiểu chuyện này, đừng có cứng đầu như vậy nữa được không?”
Thiệu Quân không thích nghe ba y nói chuyện bằng giọng điệu này, không chừng bình thường cũng quen dùng giọng điệu này răn dạy cấp dưới, nên cách nói chuyện với con trai mình cũng y chang như vậy.
Thiệu Quân xoay tầm nhìn ra khỏi chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Con không hiểu chuyện gì hết, con vẫn muốn làm quản giáo.”
Vẻ mặt Thiệu Quốc Cương nặng nề nhìn vào con trai nhà mình, như thể bất lực mà nhìn bộ dạng đứa nhóc con không bao giờ lớn lên sau sân nhà, nhưng đứa nhóc này là cốt nhục ruột thịt của ông, đứa con trai duy nhất của ông, tính mạng của ông!
“Quân Quân, con thực sự muốn làm công việc đó, hay chỉ là muốn đối nghịch với ông đây? Con muốn trừng phạt ông đây sao?
Thiệu Quân: “……”
Hốc mắt của Thiệu Quốc Cương lộ ra hai màu xanh đen vì thức đêm nhiều ngày, tròng mắt bỗng đỏ hoe: “Quân Quân, ba đã nói chuyện với bác sĩ chữa trị chính của con. Hiện tại con không có lá lách. Lá lách của con người là cơ quan tạo máu. Việc cắt bỏ cơ quan này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng chức năng tạo máu và khả năng miễn dịch của cơ thể con. Trong tương lai, xương cơ thể có thể yếu hơn … có thể trở nên rất đuối và dễ bị ốm. Cuộc sống bình thường của con có thể bị ảnh hưởng, con còn dự định ở lại nhà tù Thanh Hà, lăn lộn với một đám phạm nhân mang trọng hình giết người không nháy mắt tính khí hèn hạ, thô bạo sao? Lỡ như chuyện này xảy ra lần nữa, con còn cái mạng nào nữa không?! ”
Thiệu Quân hỏi lại: “Phạm nhân thì sao? Phạm nhân thì tính tình luôn hèn hạ thô bạo à?”
Thiệu Quốc Cương đỏ mắt: “Ai làm con bị thương thành như vậy?!”
Thiệu Quân vùi cằm vào đống chăn, không nói lời nào.
Thiệu Quốc Cương nhỏ giọng quát: “Thiệu Quân, con vừa ở dưới lầu nhìn thấy rồi đấy, khi còn nhỏ con cũng từng gặp qua, cháu trai của nhà dì Lưu, bây giờ trở nên thảm hại thế nào? Cháu trai nhà dì Lưu khi còn nhỏ bị người ta hại mù mắt, tay chân đều bị phế đi! Ngày nào đó nếu con cũng lăn lộn khiến bản thân giống như như thằng nhóc Lục Viêm Đông đó, con nói ông đây phải làm sao bây giờ?!”
Sắc mặt Thiệu Quân chậm rãi thay đổi.
Y không thích nghe người trong nhà nhắc lại chuyện của Lục Viêm Đông. Vụ án kia đã được phong ấn trong hồ sơ ở kho Cục Công An, bản án cũ trong suốt hai mươi năm vẫn chưa được phá.
Bây giờ chỉ cần một câu nói của y là có thể giúp ba y phá vụ án này, hồ sơ sẽ được thêm một nét bút màu đậm. Thiệu Quốc Cương bây giờ đã là ủy viên của ban thường vụ thành ủy, nếu nỗ lực chăm chỉ thêm, biết đâu có lẽ sẽ được tiến lên cấp cán bộ nữa.
Thiệu Quân khinh thường nói: “Họ Lục ở ngoài đường ăn chơi trác táng chuyện gì cũng dám làm, hắn ta bị tàn phế cũng là do bản thân tự làm tự chịu, xứng đáng bị như vậy lắm.”
Thiệu Quốc Cương vẻ mặt ngạc nhiên, lộ ra bất mãn mà nói: “Quân Quân, sao con lại nói thế? Hiện tại con đang làm việc đại diện cho nhân dân toàn quốc, trong lòng sao lại nghĩ như vậy?”
“Con xem người lớn nhà họ Lục mấy năm nay, chịu khó, chịu khổ, một người sống đang tốt như vậy lại bị tàn phế ra nông nỗi này. Lúc đó đứa nhóc họ Lục kia còn trẻ hơn con, bây giờ người ta cũng đã 40 rồi, vẫn là một người tàn phế bao năm đến giờ! Khi cha mẹ nó còn sống, còn có thể lau nước tiểu hầu hạ nó, sau này ba mẹ nó mất hết chỉ còn mình nó, vậy thì làm sao bây giờ, làm sao bây giờ hả?!”
Thiệu Quân cắn môi không nói lời nào.
Y làm sao có thể thông cảm cho Lục thiếu gia?
Năm đó Lục Viêm Đông hại La Cường thế nào? La Cường cũng bị mù một con mắt không được chữa trị tốt, Lục Viêm Đông còn được ngồi xe lăn, La Cường thì ngồi tù.
Giọng Thiệu Quốc Cương chợt cứng lên, ăn năng mạnh mẽ: “Đúng vậy, ông đây là ba của con, con là con trai ruột của ba! Ba sẽ không để bụng hay quan tâm dù con có biến thành bộ dạng gì đi chăng nữa, nhưng nếu một ngày con giống đứa nhóc họ Lục kia, con mịa nó thật sự biến bản thân thành tàn phế như vậy, dù con ngồi trên xe lăn ông đây cũng sẽ nuôi con, ba sẽ chăm sóc cho con cả đời! Nhưng sự thật là ông đây không muốn nhìn thấy một ngày như vậy, Quân Quân con có hiểu rõ chuyện ba đang lo cho con hay không?!!!”
Đôi mắt Thiệu Quân ươn ướt, nghe những lời này cũng khó chịu trong lòng.
Y xoay mặt đi, nhịn một lúc lâu, bướng bỉnh nói: “Con sẽ không trở thành như vậy. Con đã