Thiệu Quân rất có hứng thú mà nhìn dáng vẻ La Cường nổi bão ghen tuông, trong lòng đột nhiên liền kiêu ngạo, đắc ý, cảm giác kia giống như chim khổng tước run rẩy mở đuôi ra vậy, người trước mắt này y như con sư tử táo bạo trừng đôi mắt đỏ như máu, chảy nước miếng, nhìn y phát ra tiếng kêu gào lưu luyến.
Thiệu Quân lấy đầu gối thọc chân La Cường: “Đến mức này sao? Chua thế?”
Đôi mắt La Cường híp lại, oán hận nói: “Rốt cuộc là có liếm không?”
Thiệu Quân nhe răng cười hai tiếng, không muốn nói dối, vì thế ăn ngay nói thật: “Chuyện này trước kia, khi đó tôi còn chưa quen biết anh mà, anh…… anh ta không thoải mái bằng anh.”
La Cường lạnh mặt, cực lực áp chế bi thương do tiếc hận bản thân đã tới chậm không phải là người đầu tiên, sinh ra ghen tỵ mãnh liệt, hừ lạnh nói: “Bố chưa từng liếm thứ kia cho người thứ hai đâu.”
Thiệu Quân vội vàng đưa miệng qua, dùng sức hôn lên trên mặt La Cường một cái, nói to: “Làm cho tôi thêm lần nữa đi……”
La Cường lạnh lùng nói: “Không làm! Chỉ một lần thôi, sau này có muốn cũng không làm! Em đi mà tìm họ Trâu liếm cho em đi!”
Nghe giọng điệu La Cường lúc này là thấy lửa dấm cháy hừng hực, Thiệu Quân càng thêm cảm thấy buồn cười, bụng co quắp, vết thương cũng vì cười nên đau, sao có thể bỏ qua cho người này?
Y gần như là nửa nằm sấp nửa nhào đến người La Cường, cái chân dài cuốn lấy La Cường, kéo lấy cổ áo người này, hết sức lay động, chơi xấu, lại cứ muốn. Cả hai người cứ như lập tức đều quay lại tuổi hai mươi thanh xuân, một người tám tuổi, một người mười tám, cãi nhau ầm ĩ, lăn lộn thành một đoàn.
Cánh tay La Cường phải vừa giật lại vừa né tránh Thiệu Quân không biết xấu hổ đang gặm loạn: “Không tới, bố không làm nữa!…… Thằng đó liếm không bằng tôi thì em đi luyện cho nó đi! Em bắt nó luyện tập nhiều vào!”
Thiệu Quân chẳng hề để ý: “Tôi đâu định cho người khác có cơ hội luyện tập. Lão Nhị à, Tam Gia thích anh, chỉ có anh thôi đó.”
La Cường mắng: “Ông nội nhà em, trước kia cũng làm với mấy thằng khác rồi?”
Mí mắt xinh đẹp của Thiệu Quân nhấc lên, không chút nào sợ con sư tử La Cường, đúng lý hợp tình mà nói: “Tôi nhất định không nhiều ‘’điểm tâm’’ bằng anh đâu, anh không phục?”
“Bằng không tôi đặt lên so sánh nhé? Nếu như tôi tính là một bình thì anh cũng là một xe rồi!”
La Cường không đề cập tới những chuyện rách nát này, Thiệu Quân cũng không chủ động nói. La Cường không dám nhắc tới mấy người Tiểu Thang Viên với Tiểu Ma Hoa nữa, Thiệu Quân đương nhiên sẽ không ngu đến nỗi đi chủ động nhận tội, kỳ thật ông nội đây đã sớm dạo qua cái động vịt anh mở năm đó rồi, ông đây cũng từng chính mắt thấy “điểm tâm nhỏ” anh từng dạy dỗ, tôi còn đặt hàng người của anh rồi đấy!……
La Cường không còn lời gì để nói, mắt trừng người, Thiệu Quân vội vàng đưa mặt lên, lại hôn một cái, cười nham nhở, nhỏ giọng nói: “Mọi người khác đều không bằng anh……tôi cảm thấy chuyện trên giường này thuần túy là dựa vào thiên phú, có đôi khi thể trạng cùng tuổi nhau, cũng không liên quan quá lớn, thiên phú mới quan trọng, đầu lưỡi còn dài hơn cả bọn họ nữa! Thật đấy!”
La Cường phun một ngụm nước miếng ra!
Một người có tính tình lạnh nhạt khó chịu cỡ nào lại bị nhóc Thiệu Tam dụ dỗ, khuôn mặt ánh đồng lạnh lùng từ từ lộ ra thêm một tầng đỏ bừng.
La Cường véo cắn mặt người kia, kéo đầu Thiệu Quân vào trong lồng ngực, cắn y, gặm y, dùng cái lưỡi dài rắn chắc liếm y……
Ngoài miệng nói là một lần cuối cùng, không bao giờ làm nữa, nhưng La Cường không lay chuyển được nhóc con chơi xấu muốn ăn kẹo, trong lòng dù sao vẫn cưng chiều nhãi con này, đêm đó vẫn làm cho Thiệu Quân, hầu hạ cho bé Tam Gia ở dưới thoải mái dễ chịu.
Thiệu Quân ngửa mặt dựa trên mặt đất nhà bếp, hai khuỷu tay đè trên người, nhìn La Cường nằm ở trên người y tinh tế mà hôn, liếm liếm, lựa ý hùa theo y, lấy lòng y, làm y thoải mái đến cả người sướng rân, xương hông cứ một lần lại một lần mà hướng lên miệng La Cường.
La Cường sợ nhóc con này hưng phấn lên thì phóng túng vô độ, lại kéo theo cả vết thương trên eo của y. Hai cánh tay như sắt của hắn ra sức nâng eo Thiệu Quân, bàn tay xoa bóp cái mông, để giúp đối phương tăng khoái cảm kích thích khi cao triều. Khi Thiệu Quân phun trào thì rên lên, giọng mũi đè nén “ưm”, “ưm”, đỏ mặt xoay sang một bên cọ cọ, run rẩy. La Cường dùng ngón tay thô to ma sát dương vật đang sưng cứng, chậm rãi kéo dài tốc độ bắn tinh, làm cho Thiệu Quân bắn chừng hơn một phút, bắn xong cả người xụi lơ trên mặt đất không thể động đậy, thất thần thở hổn hển……
Thiệu Quân luôn mang dáng vẻ sôi nổi, thật sự cho dù là ai cũng không chịu nổi, khi La Cường ôm người này lên hôn môi, thoáng nhìn cái mông đang run của Thiệu Quân, cũng đã nhịn không được, muốn cưỡi lên, muốn thọc vào, trong nháy mắt muốn xâm nhập vào Thiệu Quân, đổ ập vào thủy triều ấm áp và vui sướng……
La Cường nằm trên người Thiệu Quân, hai người chóp mũi chạm chóp mũi, khàn giọng nói: “Thật sự bố rất muốn chịch em.”
Thiệu Quân hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, trầm mặc, không giống bạch tuộc vui sướng bám lấy người ta nói “được”, cũng không từ chối.
La Cường chỉ dùng một câu này, không cần chạm vào y, đã gần như lại làm y muốn cứng, cả người phát run……
La Cường ngậm lấy mũi Thiệu Quân hôn hôn: “Thôi.”
Thiệu Quân: “……”
Sao lại thôi?!
Đáy mắt La Cường có chút đỏ lên, khó chịu, cúi đầu khoa tay múa chân một chút, ý bảo Thiệu Quân: “Khoảng cách từ mông em đến vết mổ này có xa lắm không?”
Thiệu Quân: “…… Thì sao?”
La Cường lại đối chiếu với thứ mỗi lần cương cứng lại chắc nịch sung sức với hai tay: “Thứ đồ chơi này của bố dài như vậy, nếu đi vào, có thể thọc trực tiếp đến đường chỉ của em, thật vất vả mới lành lại được, nếu thật sự chọc em bị nứt ra thì phải làm sao?”
Thiệu Quân: “……”
Thiệu Quân hoàn toàn không thể hiểu nỗi khổ của La Cường, không bắt lấy trọng điểm, hai mắt thất thần, lẩm bẩm hừ nói: “Thứ đồ kia của anh, lúc cứng lên thật sự có thể dài như vậy à……”
La Cường hết sức áp chế thật lâu, mới nhịn xuống cơn xúc động bạo ngược trong thân thể.
Trên bụng bánh bao có vết mổ lớn, lộ ra từ phía dưới áo sơmi, làn da yếu ớt hiện ra màu hồng nhạt. La Cường cảm thấy nếu hắn không quan tâm mà thọc vào bên trong mông của bánh bao, vị trí kia, cái chiều dài kia, thật sự có thể lập tức thọc đến miệng vết thương, tựa như vũ khí sắc bén xuyên thấu thân thể, thọc từ trong bụng Thiệu Quân ra……
La Cường giúp Thiệu Quân giải quyết xong hậu quả, lau chùi sạch sẽ, mặc lại quần, lại đút cho người này ăn một nồi xíu mại và canh xương heo mới nấu, đút đến no căng, bụng béo tròn béo trục.
Thiệu Quân xoa cái bụng, biểu cảm cực kỳ thỏa mãn, gác chân ngồi ở chỗ đó, trong lòng thích La Cường đến không chịu được, thịt đầu quả tim co rút. Trong xương cốt La lão nhị, quả thực như hai con người khác hẳn với bề ngoài, người khác chạm vào bên ngoài La Cường sẽ thấy lớp trang bị mang độc mang gai, chỉ có bản thân y sờ đến là người này mềm mại tinh tế từ trong ruột, cũng chỉ có một mình y, biết một La Cường như vậy.
La Cường chính là người của Thiệu Tam Gia, đời này sẽ không rời bỏ.
La Cường lẳng lặng nhìn Thiệu Quân, nhìn nhìn mãi không chớp mắt trong chốc lát, bỗng nhiên nói: “Bánh bao, chuyển công tác đi.”
Sau khi Thiệu Quân ăn no thỏa mãn dục vọng thì mí mắt mệt rã rời: “Hử?”
La Cường nói: “Tôi nói là, sau này em đổi đơn vị đi, đừng làm ở nhà tù nữa, được không?”
Thiệu Quân hừ nói: “Đừng nói lung tung.”
La Cường: “Tôi không nói lung tung, nói thật, đừng làm cho bố cả ngày phải lo lắng cho em.”
Thiệu Quân chậm rãi nhíu mày, khó chịu nói: “Anh muốn tôi với anh tách nhau ra sao?”
“Không muốn.”
Ánh mắt La Cường vẫn thật bình tĩnh, vươn tay, mu bàn tay cọ cọ mặt nhóc Thiệu Tam. Mấy ngày nay hắn đã vì chuyện này mà suy nghĩ rất lâu: “Bố không muốn tách ra với em. Em đổi chỗ khác, đến cơ quan nào đó trong thành phố tìm một công việc nhàn hạ, hoặc là dứt khoát đừng làm cảnh sát nữa. Sau này lâu lâu đến chơi, còn có thể thường xuyên thăm tôi mấy lần. Nếu em còn kiên trì chịu đựng ở nơi quỷ quái này, cứng rắn chống đỡ, tôi sợ không được mấy năm, em sẽ chà đạp thân thể mình hỏng mất, tất cả đều bị huỷ hoại, sau này bố không còn gặp lại em được nữa.”
Thiệu Quân giương mắt nhìn người kia, sau một lúc lâu, nghểnh cổ hung hăng hôn La Cường một cái, giọng nói kiên định: “Anh yên tâm, tôi sẽ không đi đâu hết.”
Trong lòng La Cường cũng đã tính toán, lần này nhóc Thiệu Tam bị trọng thương như vậy, với tình hình trong nhà y, cục trưởng Thiệu còn có ông ngoại, có thể thoải mái để Thiệu Quân về Thanh Hà, tiếp tục trôi nổi trong nhà tù hay sao?
Thiệu Quốc Cương đương nhiên không muốn thả con trai đi, lại còn muốn giúp Thiệu Quân được điều đến bộ tư pháp, làm cái chức quan nhàn tản, đi làm cùng một chỗ với con gái nhà họ Đào, thân thiết lâu dài, người trẻ tuổi ở chung một chỗ, sớm muộn gì cũng sẽ ra cảm tình.
Thiệu Quốc Cương vì chuyện này, ở bệnh viện cũng đã nói với con trai bốn năm lần.
Trong xương cốt Thiệu Quân cũng không phải người vô tâm vô phổi, ba y nói những lời này, y thật sự có thể thờ ơ sao? Ông ngoại xem y như tâm can bảo bối mà yêu thương, người đã 80 tuổi, cả ngày chạy đến bệnh viện, tận tình khuyên bảo, dỗ dành, trong lòng Thiệu Quân không có mâu thuẫn, không áy náy, không rối rắm gì hết sao?
Y cũng đã từng dao động, rồi lại luyến tiếc việc phải rời bỏ La Cường.
La Cường khuyên y: “Thiệu Quốc Cương vì muốn tốt cho em, đừng lấy cái sai của người khác hành hạ mình, đày ải bản thân đến cái nơi thế này, không đáng.”
Thiệu Quân lạnh lùng nói: “Tôi ngả bài với ba tôi rồi.”
La Cường nhướng mày: “Trong tay em có chiêu gì?”
Mặt Thiệu Quân hiện lên biểu cảm trào phúng: “Tôi nói với ông ấy, nếu ông ấy có thể phá được vụ án năm đó, trả lại tình cảm ông ấy nợ mẹ tôi thì tôi sẽ trở về với ông ấy.”
La Cường: “……”
Thiệu Quân: “Nhưng tôi nghi ngờ ba tôi nhúng tay vào vụ án này, ba tôi nói ông ấy không biết, không liên quan đến ông ấy, được thôi, ông ấy không phải đường đường là cục trưởng Cục Công An sao, không phải ông ấy phân việc trong nội bộ sao, chẳng nhẽ ông ấy lại làm một cục trưởng già vô dụng? Khi nào ông ấy phá được vụ án, cho mẹ tôi một công bằng, tôi sẽ nghe lời ông ấy nói, chuyển công tác, trở về với ông ấy!”
Khi Thiệu Quân ở bệnh viện, rốt cuộc y và ba y cũng nói ra hết tất cả.
Cục trưởng Thiệu đối với thái độ Thiệu Quân hùng hổ doạ người chất vấn thì vô cùng khiếp sợ bực bội, đương nhiên là thề thốt phủ nhận, ông không liên quan đến cái chết của họ Tần năm đó, cũng không có thuê ai giết người.
Thiệu Quân hỏi, nhưng ba có động cơ giết người, ba giải thích thế nào?
Lúc ấy sắc mặt Thiệu Quốc Cương xanh mét, tức giận đến không nói nên lời, có thế nào cũng không ngờ được, ngần ấy năm qua, ở trong mắt của con trai ông, ông lại chính là tên tội phạm giết người!
Thiệu Quốc Cương phẫn nộ nói: “Quân Quân, con đang cố ý phân cao thấp với ba sao? Không phá được vụ án, con mẹ nó con liền không nhận ông đây là ba con sao?!”
Quả thực Thiệu Quân y như tính của ba y: “Ba nói không phải ba làm, vậy ngài nói xem là ai làm? Ba, khi nào ba bắt được hung thủ thì cho con nhìn một cái, con sẽ tin ngài.”
Mẹ Thiệu Quân chết đi, xác thật là mấy năm nay giữa hai cha con bọn họ không cách nào để loại bỏ khúc mắc. Cố Hiểu Ảnh là liên