Vài ngày sau, Thiệu Quân một lần nữa đến bệnh viện nhà tù để tái khám.
Người trong nhà đều lo lắng cho cục vàng lớn này, ông ngoại y còn đặc biệt mời một bác sĩ Đông y già từ quân khu đến tận bệnh viện Thanh Hà để bắt mạch cho Thiệu Quân, khám bệnh bốc một vài gói thuốc bắc lớn để phục hồi cơ thể.
Thiệu Quân không quan tâm, Tam Gia cả ngày bận rộn nhảy nhót, chẳng lẽ mỗi ngày sớm tối đều bắt y phải cầm lấy ấm sắc thuốc để sắc thuốc Đông y uống sao?
Y học cổ truyền Trung Quốc là thứ khó ngửi khó uống nhất, từ nhỏ Tam Gia chưa bao giờ thích uống thứ đó. Hơn nữa, chỉ thấy con gái họ hàng thông gia mới uống thuốc bắc, chưa bao giờ thấy thằng đàn ông to xác nào suốt ngày bê ấm thuốc ra uống, cả người toàn mùi thuốc bắc, chắc ông cụ thường uống để khiến mình đẹp trai ra.
Đêm đó, Thiệu Quân được bác sĩ kêu nhập viện để theo dõi, nằm trong phòng bệnh đơn, nối các miếng điện cực và dây dẫn vào động mạch, xương sườn, bụng dưới và động mạch đùi, đồng thời dùng dụng cụ để đo lường hoạt động của một số cơ quan nội tạng.
Một đồng nghiệp trong đội vươn đầu từ ngoài cửa vào phòng bệnh: “Ui, thiếu gia, toàn bộ cơ thể của anh đều bị chôn trong dây điện à?”
Thiệu Quân nằm thẳng trên giường, tay chân không cử động được, liếc mắt nói: “Cũng không phải chôn trong dây điện, thôi đừng đến đây, cẩn thận tôi phát nổ đấy!”
Cảnh sát cười cười, thuận miệng nói: “Đêm hôm khuya khoắt, đám đầu gấu kia còn muốn chơi đùa, đập cái chảo dầu xuống mặt sàn nhà bếp, còn phải hành tôi đi bệnh viện một chuyến.”
Thiệu Quân: “Ai làm đổ chảo dầu?”
Cảnh sát nhỏ: “Lớp số 7 chúng ta, La lão nhị, nấu cơm không lanh lẹ gì cả.”
Trong lòng Thiệu Quân căng thẳng, vội hỏi: “Người không bị gì chứ?”
Đồng sự bĩu môi: “Tay bị bỏng, nếu không tôi chạy tới bệnh viện làm gì, tôi dẫn anh ta tới khám tay!”
Thiệu Quân duỗi người, “bặt” “bặt” hai lần, miếng điện cực dán trên trên cổ tay của y được kéo căng ra. Y che giấu cảm xúc của mình, cực kỳ bình tĩnh duỗi hai ngón tay kẹp miếng điện cực rồi ấn lại vào trên người mình, khó chịu nói: “Tên đầu gấu kia thế nào rồi? Bị bỏng có nặng không? Đừng nói lột luôn một lớp da trên người nha?”
Hai người ậm ự ha ha nói chuyện tào lao vài câu, đồng nghiệp đóng cửa tắt đèn đi rồi để Thiệu Tam Gia nghỉ ngơi.
Căn phòng chìm vào bóng tối, Thiệu Quân nín thở nằm ở trên giường, dựng lỗ tai lắng nghe tiếng động ngoài cửa.
Quả nhiên sau khoảng nửa giờ, cửa phòng “cạch” một tiếng, từ từ mở ra, rồi nhanh chóng đóng lại, một bóng đen lướt qua khe cửa.
Thiệu Quân không dám bước ra, nhìn thẳng vào bóng đen cho đến khi một bàn tay to ấm áp phủ lên mặt y, dấu vân tay quen thuộc chạm vào lỗ tai y.
“Đệt……tên đầu gấu này, mẹ nó đúng là điên rồi……”
Thiệu Quân thấp giọng mắng.
“Bố muốn em, đã sớm điên từ lâu……”
La Cường hung tợn nói ở bên tai y.
Nhóc Thiệu Tam quả là có một cái đầu thông minh, vừa quay đầu lại đột nhiên bừng tỉnh, La lão nhị, tên khốn kiếp này sao có thể không cẩn thận làm đổ chảo dầu? Tên khốn này chắc chắn là cố tình làm bỏng tay mình để quản giáo trực ca đưa đến bệnh viện. Thủ đoạn này đã thành công, trà trộn vào bệnh viện, lúc này như cá gặp nước.
Thiệu Quân gấp đến độ trừng người này: “Xuyên Tử không canh chừng anh hay sao? Cậu ta không phát hiện ra à?”
La Cường nói: “Cảnh sát Tiểu Mã đi nghỉ ngơi rồi, tôi lén lút chuồn ra đây, một lát sẽ trở về, không sao.”
Thiệu Quân: “Tay anh bỏng sao rồi? Có nghiêm trọng không?”
La Cường: “Tiểu Mã nói chuyện với em rồi? Bánh bao ngốc, em tin thật à?”
Thiệu Quân: “……Anh muốn diễn cái gì đây? Lại làm trò vớ vẩn!”
La Cường đột nhiên cười toe toét, hiếm khi cười vui vẻ như vậy, đầy xấu xa không đứng đắng, đặt cái cằm thô ráp của mình lại gần, hôn mạnh lên mặt Thiệu Quân, hung hăng mà hôn thật mạnh……
Trong phòng tối đen yên tĩnh, hai người đều cố gắng hết sức để không phát ra tiếng động, thực ra cũng không phát ra tiếng động gì, họ chỉ si ngốc nhìn nhau trong bóng tối.
Thiệu Quân nỗ lực di chuyển nửa chân sang phải để nhường chỗ, La Cường nhẹ nhàng xoay người, nằm trên giường, chen nửa cái giường. Không khí ấm áp từ chăn bông xông lên mặt, cùng với mùi cơ thể độc nhất vô nhị của Thiệu Quân, khiến La Cường nhất thời đỏ mắt thở gấp.
Trên người Thiệu Quân bị dán tấm chụp X-quang, cắm dây dẫn, chỉ có tròng mắt có thể chuyển động quay đầu lại, liếc mắt nhìn người.
Thiệu Quân: “Lão Nhị.”
La Cường: “Ừ?”
Thiệu Quân: “Đây là lần đầu tiên của hai chúng ta.”
La Cường: “Lần đầu tiên gì?”
Thiệu Quân: “Lần đầu tiên, ngủ cùng một cái giường, cùng trong một ổ chăn.”
La Cường: “……”
La Cường quay mặt sang bên, nhìn chằm chằm vào người đó, lồng ngực của hắn đang lên xuống, cơ thể đang dần nóng lên ……
Hai người đã từng ở bên nhau lâu như vậy, nhà vệ sinh, phòng chứa đồ ăn uống, nóc nhà của nhà máy, phàm là nơi có thể làm, đều làm qua, rất quen thuộc với cơ thể của đối phương, tùy tay sờ một cái có thể dễ dàng tìm thấy vết sẹo trước ngực của đối phương, nốt ruồi trên thắt lưng, sau khi chạm vào có thể cảm thấy thứ kia của đối phương không an phận, giai đoạn đầu tiên trướng đến khó chịu sau đó miễn cưỡng không bao lâu thì bắn ra ngoài… Nhưng cả hai chưa từng ngủ cùng trên một giường, chưa bao giờ giống như người yêu trong cuộc sống bình thường, một người đang tựa vào vòng tay của người kia, mặt đối mặt, ngực đối ngực, nhắm mắt lại ngủ ngon đến tận bình minh.
La Cường ngồi tù mười lăm năm, hai người họ sẽ phải chịu đựng mười lăm năm nữa theo cách lén lút như vậy.
Nếu La Cường phải ngồi đó cả đời, thì hai người cứ sống cả đời như vậy, cho đến khi một người quay đầu rời đi trước.
La Cường tiến lại sát hơn chút, duỗi tay chạm vào má lúm đồng tiền rồi sờ ra sau gáy Thiệu Quân, để Thiệu Quân tựa lên hõm vai mình làm gối nằm cho thoải mái. Hắn nặng nhọc thở gấp, đưa một tay vào đũng quần mình.
Thiệu Quân không nhịn được cười, liếc mắt trừng người: “Này, làm gì vậy? Văn minh lên đi.”
La Cường hừ nói: “Tôi cứng rồi.”
Thiệu Quân: “Chú ý thể chất của anh đó.”
La Cường: “Con mịa nó cũng đều cứng cả rồi còn giảng đạo vấn đề thể chất với bố.”
Từ trong lồng ngực La Cường phát ra một tiếng cười nặng nề sâu sắc, móc từ đũng quần ra dương vật thô to đang phồng lên, thong thả quay tay.
Thiệu Quân đột ngột ngậm miệng, đôi mắt lần theo hình dạng ướt át đỏ thẫm của con hổ, nuốt nước bọt ừng ực. Cả người đều im lặng không nói lời nào, bốn mắt đan xen vào nhau tập trung nhìn thứ dục vọng hùng vĩ mà kiêu ngạo đứng giữa hai chân La Cường, nhìn nó run rẩy, dựng đứng, thiêu đốt thành màu đỏ mềm mại, một thứ từ từ chảy ra ngoài khe rãnh thổ lộ khát vọng mãnh liệt.
Ánh mắt La Cường có chút tà ác, liếc nhìn anh chàng đẹp trai đang gối trên cánh tay: “Có to không?”
Thiệu Quân hừ một cái nói: “Đừng có mà khoe khoang, làm như chưa từng xem qua vậy, anh có thể quay tay thành to cỡ nào được nữa chứ? ”
La Cường nói bên tai y bằng những lời thô tục trêu chọc: “Có to hay không, em chỉ cần thử dùng năm ngón tay em chạm vào là đảm bảo sẽ càng to hơn đó?”
Thiệu Quân nghiến răng nghiến lợi: “Tên trâu bò nhà anh muốn đòi gì nữa hả, tự làm không được à à? Tam Gia đây mà quay tay còn to hơn cả đùi anh!”
La Cường cười cười hôn một cái: “Muốn to như cái đùi cũng hay đó, cái đùi của bố đây to như vậy, chỉ sợ rằng cái mông của em không vừa. Trụ lớn xuyên qua lỗ kim, sống chết mãi không vào được, bố chẳng phải lãng phí của quý hay sao.”
Thiệu Quân vừa nghe, khuôn mặt tuấn tú tức khắc đỏ bừng: “…… Đem trứng của anh cút đi!!!”
La Cường sâu kín ngắm người: “…… Cưng à, đỏ mặt sao?”
Cả hai người cùng thở gấp dày hơn, trái tim họ nóng như lửa đốt, lặng lẽ, bí mật kêu bùm bùm.
Thiệu Quân nằm ngửa, tay chân bị hạn chế, không thể giúp được gì. Y cảm nhận rõ ràng sự khẩn trương của La Cường, sự bồn chồn bất an của La Cường, sự đói khát của La Cường, sự không thỏa mãn cơn dục vọng bị kìm nén của La Cường. Cánh tay La Cường đột nhiên siết chặt, cả bàn tay to nắm chặt lấy vai y, quay đầu lại, đôi mắt đen không đáy, mang theo nôn nóng muốn nuốt chửng người.
Thiệu Quân bị đôi mắt này mê hoặc, có chút hồn bay phách lạc: “Không thoải mái? Hay không thì anh mặc quần áo cho tôi…..”
La Cường thở hổn hển hôn y, chặn môi y, mút mạnh, đầu lưỡi khuấy động ở trong miệng y, ngậm lấy hầu kết, vành tai của y. Hai tay La Cường dần dần tăng lực, động tác thô bạo như đang liều mạng khai thác từng tầng khoái cảm đang dâng lên, khi đến gần điểm ranh giới, hốc mắt đỏ bừng, toàn thân run rẩy vì bị đè nén quá mức. Chỉ có thể áp vào người mà chà xát mạnh, chạm vào, lông mày đau đớn xoắn xuýt.
Khi đó, Thiệu Quân như một kẻ ngốc vẫn không hay biết gì.
Y sẽ không bao giờ nghĩ đến việc, trong lòng La Cường phải chịu đựng biết bao đau khổ dày vò như thế nào, những ngày qua La Cường suy nghĩ bao nhiêu chuyện.
Đầu quả tim Thiệu Quân đột nhiên nhói đau, y cảm thấy mình như được vận mệnh chú định trên người, liên tiếp như bị điện giật, trái tim chua xót, ngứa ngáy. La Cường chịu đựng như vậy, sẽ thoải mái sao?
Vòng eo thắt chặt của La Cường đột nhiên như bị đóng băng ngay lúc xuất tinh, rồi từ từ mềm xuống, để cho những dòng chất lỏng tinh dịch ngẫu nhiên tràn ra, chảy ra xung quanh. La Cường vùi mặt vào cổ Thiệu Quân, Thiệu Quân vẫn không nhúc nhích, hơi thở giữa cổ y nóng rực, thế nhưng có chút ướt……
La Cường không dám trì hoãn quá lâu, đành phải chạy nhanh trở về trước khi cảnh sát Tiểu Mã nhận ra.
Hắn ôm Thiệu Quân trong ngực, xoa nhẹ vài lần, nói, “Bánh bao, bố muốn xin em làm một chuyện này.”
Thiệu Quân khó hiểu: “Anh còn dùng từ “xin” với tôi sao? Nói đi.”
Đáy mắt của La Cường có một chút do dự áy náy: “Có thể phiền em đi một chuyến, đến xem thằng ba nhà tôi không, tôi lo lắng sẽ không có ai có thể che chở nó.”
Thiệu Quân nghĩ thầm thì ra anh lo cho việc này, cục vàng nhóc ba nhà anh ! La Tam ở bên ngoài ăn sung mặc sướng, có cảnh sát nhỏ che chở, được tình nhân nhỏ chăm phát sướng, thằng nhãi này mỗi ngày trôi qua đều được tưới nước xanh tươi, còn chạy đến nhà tù xa xôi chỉ để khởi binh vấn tội anh, cũng không hỏi xem vết thương trên người anh trai có tốt hay không, con mẹ nó tính tình La lão nhị anh cũng thật hèn!
Anh rốt cuộc là thương cho người ta bao nhiêu, nên người ta mới coi thường anh như vậy?
Sau này có tôi thương anh, tôi yêu anh được không?
La Cường thấp giọng giải thích, “Nó cũng không tệ. Bố đây làm hết việc giết người, đốt phá, hiện tại thằng ba phải gánh vác rất nhiều việc cho tôi, không dễ dàng lăn lộn bên ngoài, nếu kẻ thù tìm đến cửa, chẳng phải đều liên quan đến bố sao? Tôi không thể để nó chôn cùng như vậy!…… ”
Thiệu Quân:” Vậy anh muốn thế nào? Anh không thể thoát ra. Dù sao anh ta cũng đã ba mươi tuổi, không thể giải quyết được còn cần đến tôi