Thiệu Quân cho đến hôm nay mới hoàn toàn biết được nguyên nhân hậu quả toàn bộ câu chuyện.
La Cường nói hắn cảm thấy như vậy rất đáng.
Thiệu Quân cưỡi ở trên người La Cường, hai tay hung hăng bóp cổ La Cường, bóp đến động mạch cổ suýt ra máu.
“Anh cảm thấy đáng, đời này anh cảm thấy đáng thật sao, anh có từng nghĩ tới tôi không? Anh tự thú có hỏi tôi không? Tôi đã đồng ý chưa? Tôi cho anh đi chưa hả?!”
“Anh nợ tôi, anh con mẹ nó nợ tôi, nhưng anh có từng hỏi tôi không, tôi từng bắt anh lấy mạng trả lại cho tôi sao?!”
Thiệu Quân gào thét từng câu từng chữ, rống đến kiệt sức, khàn cả giọng.
La Cường nghe từng câu từng chữ, hàm răng cắn môi, ánh mắt hỗn loạn, đau đớn.
“Anh nghĩ rằng anh làm vậy là có lợi cho tôi hay sao? Anh cho rằng tôi sẽ cảm động đến rơi nước mắt mà cảm ơn anh sao? Mẹ tôi không còn, cái gì tôi cũng mất, tên khốn nạn nhà anh ngày nào đó sảng khoái chết đi, tôi lại phải nhìn anh đầu xuôi đuôi lọt mà rời đi hay sao, ngay cả anh tôi cũng mất!
“La Cường, cả đời này anh luôn tự cho mình người là thông minh! Anh có bị ngu không, có bị ngu không hả……”
Thiệu Quân gào thét đến chảy ra nước mắt.
Chính bản thân y không phải đã từng tự cho là đúng, tự cho là thông minh. Y căm ghét La Cường nhiều ngày như thế, hận La Tam, y vẫn luôn cố chấp cho rằng là La Chiến liên luỵ anh ruột mình, y còn chiến tranh lạnh với La Cường, cố ý tra tấn La Cường……
Hai người một trên một dưới, ngây ngốc mà nhìn. Ngực La Cường kịch liệt phập phồng, hốc mắt sưng đau……
Thiệu Quân cưỡi ở trên ngực La Cường, trong tay không súng, cũng không dao, nhưng y rất muốn lấy dao xẻo từng miếng thịt trên người của tên khốn ngoan cố này, nếu không cũng không thể giải mối hận ở trong lòng.
Y một lần lại một lần cố hỏi: “Lão Nhị, anh còn như vậy nữa không? Sau này anh còn như vậy nữa không?”
“Còn dám có lần sao nữa không?”
“Ngày nào đó anh nói sảng, chán sống rồi, còn bày trò sống chết cho tôi xem không? Có còn dám bỏ rơi tôi nữa không?”
La Cường bị mắng một lúc lâu sau, bấp chấp khó khăn, đột nhiên cãi lại nói: “Thế em còn kết hôn để cho bố xem nữa không? Em còn dám làm với phụ nữ không? Em thử kết hôn thêm một lần nữa xem!!!”
Thiệu Quân: “……”
La Cường xác thật là cục đá vừa cứng vừa thúi ở trong hố xí, thật ra trong lòng đã sớm bảy thẹn tám hối lâu rồi, nhưng chết cũng không hé răng, không nhận sai với Thiệu Quân. Trong lòng hắn còn ghi hận chuyện thối nát Thiệu Quân đính hôn kết hôn với phụ nữ kia, một trái tim già nua bị tổn thương, toàn bộ hốc mắt đỏ đến gần như chảy cả máu.
Thiệu Quân chống chóp mũi La Cường gầm nhẹ: “Tôi kết hôn anh khó chịu sao? Không phải anh không muốn gặp tôi, muốn đuổi tôi đi sao? Không phải anh không muốn để tôi cùng chịu đựng ở trong tù với anh à?!”
La Cường hít mũi một cái, bĩu môi, quay đầu sang chỗ khác.
Hắn có thể bỏ được Thiệu Quân sao? Nhưng mà hắn có thể kéo cái mặt già này mở miệng quỳ xuống cầu xin Thiệu Quân ở lại không?
La Cường sợ Thiệu Quân không cần hắn.
Thiệu Quân sợ La Cường không cần y.
Trong đầu Thiệu Quân bị một ngọn lửa thiêu đốt, xé rách đồng phục nhà tù của La Cường. Trước nay y chưa từng xúc động với một người như vậy, gần như thô bạo mà lột bỏ quần La Cường, lột sạch cả quần ngoài lẫn quần lót.
Hai mắt La Cường trợn lên, hai tay trên lan can giường giãy giụa: “Em làm gì”
Thiệu Quân trợn mắt giận nhìn: “Anh nói xem tôi làm gì?”
La Cường: “……”
Thiệu Quân: “……”
Hai người chỉ trừng mắt nhìn nhau chừng nửa giây, Thiệu Quân kéo áo sơmi đồng phục, nút áo sơmi trực tiếp xả bay hai cái, sau đó lột quần, trần trụi đè ở trên người La Cường.
Một chiêu Thiệu Quân đã sớm nghĩ xong nên chỉ chờ đến ngày này. Cảm xúc muốn lột sạch da, ăn xương của người trước mặt hoàn toàn tràn ngập trong lồng ngực, đâm đến y phổi cũng đau. Hô hấp y dồn dập, hai tay cũng run rẫy, kéo hai chân La Cường ra.
Lúc này La Cường bối rối, giãy giụa: “Con mẹ nó nhãi con, đừng có chạm vào bố đây!”
Thiệu Quân không yếu thế chút nào, bá đạo mà nói: “Anh còn dám mắng tôi? Ông nội đây hôm nay cứ chạm vào anh đấy, sao nào?”
La Cường: “Bố không thích.”
Thiệu Quân: “Anh không thích? Lúc trước tôi còn chưa thích đâu, anh chịch tôi một lần, tôi chỉ tạm tha cho anh thôi!”
La Cường trừng mắt người: “…… Em dám!!!”
Thiệu Quân uất ức mà rống: “Dựa vào cái gì không được? La Cường, anh chính là tên bá đạo ích kỷ, dựa vào cái gì anh có thể nhưng tôi thì không được?”
“La Cường, hôm nay tôi sẽ làm cho anh xem, làm cho anh biết, anh là người của tôi!”
“Tôi sẽ làm anh nhớ kỹ lần này!”
Thiệu Quân tự nảy sinh ác độc, lông sau gáy cũng dựng thẳng lên, giống một con báo động dục ……
Hôm nay Thiệu Quân thật sự sẽ làm, La lão nhị anh không phải có chủ ý nhảm nhí sao, không phải anh muốn bỏ rơi đẩy tôi ra bên ngoài sao, tôi nói cho anh biết, không có cửa đâu! Hôm nay ông nội đây bị nghẹn muốn chịch anh, tôi cũng nghẹn 5 năm rưỡi rồi, tôi dễ dàng lắm sao? Anh là của tôi, La Cường anh vĩnh viễn cũng là người của tôi, tôi sẽ khiến anh đời này không lật người lại được, từ hôm nay tôi sẽ khiến anh từ họ La phải sửa thành họ Thiệu, tôi sẽ nhìn anh quay cuồng lần nữa!
Thiệu Quân lấy đồ vật từ trong ngăn kéo đầu giường, tay chân luống cuống khiến khắp giường đều là gel bôi trơn. Y bắt lấy giữa hai chân La Cường.
Hai người đàn ông hỏa lực mạnh, nhịn nửa năm không có làm, lần đầu tiên ở trên một cái giường đàng hoàng, căn bản là nhịn không được, tư duy thậm chí còn không theo kịp phản ứng chân thật ở trong thân thể, xương hông cọ xát, dây dưa, liền cứng.
La Cường mắng trong miệng, không vui, nhưng không chịu nổi ngọn lửa hạ xuống thiêu đốt rừng cây rậm rạp, cực nóng, phỏng tay, cứng rắn hướng thẳng tắp lên trần nhà. Hai ngày trước đánh trận bóng chuyền với Thiệu Quân, hắn cũng đã không nín được, lửa khó nhịn, bị cái mông vểnh trong quần cộc của Thiệu Quân dụ dỗ đến tâm thần bấn loạn, lúc này hai cái mông trắng kia lại đăng ở trước mắt, không có một chút che đậy nào, La Cường nào chịu được?
Thiệu Quân cũng cứng đến không được, Tam Gia nhỏ ngẩng đầu mãnh liệt với phía La Cường, dán cái bụng, khoe khoang dáng dấp tràn trề sức sống.
Thiệu Quân nâng một chân La Cường, sau đó sờ mông.
La Cường không thể nhịn được nữa, đột nhiên nổi bão, một chân đá Thiệu Quân xuống giường!
Thiệu Quân chổng vó trở mình xuống, tức giận đến mắng to, bò lên lại một lần ấn người xuống: “Anh dám đá tôi sao!!!”
La Cường nổi giận, nói năng lộn xộn: “Bố nói không được là không được, em, em, em dám!”
Mông hổ bị sờ soạng, ánh mắt La Cường hỗn độn, đột nhiên nóng nảy mà giãy giụa, cổ tay bị còng kim loại siết ra vết máu, suýt nữa đến giường cũng sập xuống. Vừa rồi hắn để Thiệu Quân còng ở trên giường, thật ra là nhường đứa trẻ này, cho rằng hôm nay Thiệu Quân chỉ muốn phát điên đập hắn một trận, cùng lắm thì từ bỏ mặt già để cho Bánh bao tát mấy cái,