Lão Giả tên là Giả Phúc Quý, trước kia được giam giữ ở một nhà tù khác trong nông trường Thanh Hà, nhốt chung một chỗ với đám người Đàm Long. La Cường căn bản không gặp được người này trong mấy năm đầu, hoàn toàn không biết sự tồn tại của người này.
Sau này bởi vì lũ bất ngờ mưa to thiên tai kéo đến, một đám người từ các nơi thưa thớt dời đi, toàn bộ di cư đến khu nhà tù mới, không phải oan gia không gặp nhau, cứ như vậy mà tiến đến một chỗ.
La Cường cũng sơ ý, khi đó chỉ cố ác đấu với Đàm thiếu gia, lăn lộn mù quáng, không dự đoán được sau lưng ẩn giấu cá lớn hơn. Hiện giờ xem ra, Đàm Tiểu Long quả thực chỉ là một con giun mồi nhử.
Người trong toàn nhà tù Thanh Hà đều biết 3709 lớp số 7 La Cường đại đội một, cũng biết Đàm Long, nhưng không ai biết ông lão họ Giả này là giả.
La lão nhị ở chỗ sáng, đối phương vẫn luôn ở trong tối.
Thật ra người này cũng không già lắm, số tuổi không lớn như vậy, chỉ lớn hơn La Cường ba tuổi.
Eo không cong, lưng không còng, chân không thọt, không thở mạnh, trên người cũng không bệnh, thậm chí nếp gấp cùng da đốm đồi mồi rối loạn lung tung trên mặt đều là cố ý ngụy trang ra, lừa gạt mọi người chung quanh, quản giáo và phạm nhân đều cho rằng người này là phạm nhân già yếu bệnh tật thành thật ngoan ngoãn.
Vưu Nhị Gia ngồi ở trên ghế bên cạnh bếp lò, kéo kéo ống quần, lộ ra giày vải màu đen, bình tĩnh nhàn nhã nói: “Lão Nhị, không nhận ra ông mày à?”
La Cường ở nhà ở đối diện ngồi, nói: “Trước kia thật sự không nhận ra…… Nhưng nhờ cái tay này của ngài, mà để lộ ra được bộ mặt thật.”
Vưu Nhị Gia hừ lạnh một tiếng, thân thể ngửa về phía sau: “La lão nhị, cái này cũng nên cám ơn tên khốn nhà mày ban tặng, đã phế một bàn tay của ông mày!”
La Cường hỏi ra nghi vấn lớn nhất trong lòng hắn: “Không phải báo lúc trước đưa tin ‘người chết’ là ngài à, tại sao bây giờ lại ngồi trong tù? Còn giống như tôi ngồi xổm đến năm sáu năm?”
Vưu Nhị Gia sắc mặt cấp tốc biến hóa, cơ bắp ở dưới da mặt run run, hàm răng cắn chặt, tức giận hầm hừ nói: “Ai muốn ngồi tù chứ? Ông mày không muốn ngồi tù, ông mày bị người ta gài bẫy, cũng bị mày chơi hết một vố, tao cũng không còn cách nào khác!!!”
La Cường: “……”
Cái gì thế? La Cường nghĩ thầm, tôi bẫy người ta chết không ít, bộ có ông sao?
Tại sao Vưu Bảo Xuyên có thể ngồi ở trong Thanh Hà ngần ấy năm, mà không ai biết được thân phận của ông ta? Công an, người trong hệ thống nhà tù cũng không biết?
Bởi vì không ai nhận được gương mặt này của ông ta. Từ 30 tuổi đã ẩn nấp phía sau màn, người này rất ít khi xuất đầu lộ diện ra bên ngoài, cũng không có ảnh chụp gì, hiện tại người này có hình dáng thế nào, ai cũng không biết.
Năm đó La Cường từ phương nam trở về, lần đầu náo loạn thủ đô chỉ có hơn hai mươi tuổi, tuổi trẻ khí thịnh, ra tay hung ác, không bái các đường tiền bối, không để lại đường sống. La Cường trên địa bàn của nhà họ Vưu dưới chân Hoàng Thành sống mái với người của Vưu Nhị Gia một trận, tranh đoạt thế lực địa bàn. Một trận kia đánh đến trời đen kịt, không thấy trời trăng, một nhà họ Vưu là bọn rắn độc dưới chân phía đông Hoàng Thành, ăn sâu bén rễ, mãnh tướng như mây; mà anh em La lão nhị bên này là từng xe tải một kéo đi qua, côn đồ người có tài mỗi người cầm trong tay ống thép, dao ba cạnh nhảy từ trên xe tải xuống……
Lần đó Vưu Nhị Gia đã giao chiến với La Cường.
Toàn thân La Cường mặc vest đen, kính râm, xỏ khoen, trong tay một cây ống thép, khi đó thật tuổi trẻ, thật sự không muốn sống, không sợ chết.
Một ống thép của hắn đánh gãy hai ngón tay của Vưu Bảo Xuyên.
Đời này Vưu Bảo Xuyên cũng chưa từng chịu thua thiệt như vậy, bị La Cường đánh gần như phế cái tay. Một trận khiến ông ta nhớ kỹ La Cường này, sau đó ông ta ngủ đông quy ẩn rất nhiều năm, không dễ dàng lộ đầu, tránh ở phía sau màn chỉ huy thủ hạ anh em kinh doanh địa bàn, lăn lộn thành một bang phái số một thủ đô như thường.
Đương nhiên, La Cường bên này cũng không kiếm được lợi ích gì, thuộc hạ tổn thương thảm trọng, một xe tải kéo toàn bộ về Tây Thành. Địa bàn hoàng kim dưới chân Hoàng Thành năm đó La Cường dựa vào lực chiến một cây ống thép đổ máu cũng không đánh về được, hiện giờ La Tam tiền muôn biển bạc vung tay ném ra cây bút lớn hơn trăm triệu, lại trực tiếp lấy tiền đánh về được!
Bởi vậy, cũng chỉ có La Cường nhận ra được Vưu Nhị Gia, hai bên nhận người không cần xem mặt.
La Cường bắt lấy bàn tay lão Giả, tỉ mỉ vuốt một lần, vuốt ra hai ngón tay kia.
Từ một khắc kia, giữa hai người giống như có tấm gương sáng vậy.
Chỉ là hai bên một người ẩn càng sâu hơn một người, trầm ổn, đều bình tĩnh, chỉ chờ đối phương ra chiêu, gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó.
Căn cứ truyền thuyết giang hồ, năm đó Vưu Bảo Xuyên bị bắt trước anh em họ La đã bỏ mạng trong cuộc đấu súng với công an, hơn nữa còn bị nổ chết ở khách sạn Đại Đông Hồ.
Nhưng mà, lúc ấy trong khách sạn Đại Đông Hồ nâng ra mười mấy bộ thi thể, đều đã hoàn toàn thay đổi, đặc trưng thân phận hoàn toàn không còn. Sau đó công an thông qua giám định DNA xác nhận trong đó có mấy cảnh sát hi sinh, người chết còn lại đều là thuộc hạ kẻ tài dưới trướng họ Vưu. Lúc ấy đoàn người đều cho rằng, Vưu Nhị chạy trời không khỏi nắng, hẳn là nổ chết ở nơi đó rồi. Toàn thành phố phong tỏa, lưới trời tuy thưa, người này không thể nào thoát được đi ra ngoài.
Từ nay về sau mấy năm thay đổi bất ngờ, thế đạo đổi dời, thủ đô không còn thấy họ Vưu lộ diện, vì thế hắc bạch lưỡng đạo nghiền ngẫm với nhau, Vưu Bảo Xuyên xác định vững chắc đã ngỏm củ tỏi.
Ai ngờ đến Vưu Nhị không chết, lại vào tù, hơn nữa là tự động đi vào?
Chuyện xưa phải bắt đầu từ trận trấn áp xã hội đen bảy tám năm trước kia, họ Vưu thông đồng với quan lại bên trong xưng bá ngầm thế lực thủ đô nhiều năm, đương nhiên là kẻ đầu xỏ gây tội ác trong trận đàn áp xã hội đen năm đó, cũng là tội phạm cấp A bị công an truy nã gắt gao. La Cường nếu luận tài sản lai lịch cũng đều không bằng hai vị đứng đầu trong danh sách đen, xếp hạng ở phía trước hắn chính là Vưu và Lý.
Tình huống Vưu Nhị Gia khác La Cường, trên tay ông ta có quá nhiều vụ án giết người lớn, hơn nữa chứng cứ vô cùng xác thực. Quan trọng nhất chính là ông ta hại chết cảnh sát, trên tay dính mạng cảnh sát, đây là tội ác tày trời, tội không thể thứ, công an sẽ không bỏ qua cho ông ta.
Nếu lúc đó người này bị bắt, tuyệt đối khó thoát cực hình xử quyết, bởi vậy ông ta không thể bị bắt.
Nhưng mà chống lại lệnh bắt, trốn chạy xa rời quê hương, bỏ mạng chân trời, đời này cũng xong rồi, đi ra ngoài thì đừng mong trở về.
Người ở sau lưng cũng không dễ dàng thả ông ta đi. Vì thế, dưới sự giật dây của người sau màn, lúc ấy Vưu Nhị Gia chơi một kế khôn khéo kim thiền thoát xác(1).
(1) ví với việc dùng mưu trí trốn thoát không kịp phát hiện.
Huyết án khách sạn Đại Đông Hồ để cho ông ta mượn cơ hội che giấu. Theo sau, người này tạo ra thân phận giả, lấy tên họ “Giả Phúc Quý” trong hồ sơ, phạm tội trộm cướp lừa gạt hỗn tạp bị bắt bỏ tù, vừa vặn cũng phán mười lăm năm.
Vưu Nhị Gia vì sao có thể cam nguyện chủ động bỏ tù?
Lúc ấy ông ta không có lựa chọn nào khác, vừa lúc chỉ còn một con đường vào tù này, mới có thể khiến ông ta tránh thoát truy nã của công an toàn thành phố đang lùng bắt ngày đêm trong trong cả nước!
Cái tên“Vưu Bảo Xuyên” đã bị xóa khỏi hồ sơ đăng