La Cường được người ta đưa ra khỏi tầng hầm ngầm đã là chạng vạng.
Các phạm nhân kết thúc hoạt động đánh bóng rổ trên sân thể dục, từ huấn luyện cho đến tập hợp đội. La Cường đi xuyên qua đường nhà giam thậm chí còn mơ hồ nghe được tiếng hô điểm số quen thuộc của bọn Nhím Gai.
La Cường bị ba vợ quấy nhiễu một trận, không chơi được bóng rổ. Hắn lê giày vải đen, lắc lư tiến vào phòng giam trống rỗng, trong lòng lại vang câu hắn nói ở trước mặt Thiệu Quốc Cương: Bố đây không bẫy cậu ấy, bố tuyệt đối không bỏ cậu ấy.
Thời thế đã thay đổi, khoảng cách hận thù và bất hòa ban đầu cũng đã nhiều năm, La Cường sớm không còn là La Cường hung tàn kiêu ngạo buông lời hung ác với cục trưởng Thiệu năm đó, hắn đấu với Thiệu Quốc Cương lại lần nữa, trong lòng cũng đã khác trước kia. Hiện tại hắn đốp lại Thiệu Quốc Cương một câu thì cứ như đang dùng dao đâm vào trong ngực của chính mình vậy.
Trong lòng La Cường rõ ràng, nói đến cùng, hắn đang lợi dụng tình cảm Thiệu Quân đối với hắn. Trong cuộc đàm phán hắn vĩnh viễn luôn nắm chắc được lợi thế ở trước mặt Thiệu Quốc Cương, lợi thế của hắn chính là Thiệu Quân, hắn biết Thiệu Quân chết cũng không rời khỏi hắn, giao tim giao mạng giao tình cảm tất cả đều giao hết cho hắn. Rơi vào càng sâu, càng luyến tiếc buông tay, hắn hoàn toàn không thể buông tha bánh bao……
Ánh nắng chiều hắt vào từ cửa sổ, tạo cho La Cường một cái bóng dài nghiêng nghiêng trong căn phòng nhỏ, bốn phía yên tĩnh.
La Cường thờ ơ liếc mắt một cái trên mặt đất, lông tơ cả người vừa dựng, gió cú đánh khiến người ta nếu bị đánh trúng sẽ phải gãy cổ mà chết thoảng qua sau đầu, đồng thời cũng né đòn tập kích chí mạng, lăn qua giường đệm tầng một, phía sau lưng dựa vào bệ cửa sổ!
Cái bóng vô tình bại lộ ẩn thân trên mặt đất ở trong phòng, bị La Cường phát hiện trước một bước.
Chiêu chân sắc bén, quyền cước mở rộng, một chân bổ về phía đỉnh đầu La Cường, La Cường đột nhiên tránh ra! Chân mang giày lính khoét một lỗ trên giường Nhím Gai, đập thẳng vào tấm ván giường bằng gỗ ……
La Cường không kịp xách giày, một chiếc giày vải trực tiếp bay đến giường lớn tầng trên. Hắn giẫm lên tấm tản nhiệt lò sưởi bên cửa sổ, dùng chân trần bay lên không trung đập vào đầu đối phương, xương bàn chân va chạm với đầu, phát ra tiếng vang hãi hùng khiếp vía.
Áo gió quét qua đèn treo trần nhà, đèn treo hoảng sợ mà đong đưa.
Giày lính va vào lan can sắt trên giường phát ra tiếng leng keng.
Trong không gian chật hẹp hơn chục mét vuông, hai người im lìm không rên một tiếng mà so chiêu, ra tay tàn nhẫn. Trong phòng tổng cộng năm giường tầng sắt, hai thân hình cường tráng cao lớn qua lại không ngớt giữa các giường tầng, quét, lật, nhảy lên nhảy xuống…
La Cường bị một chân đối phương đá tới gân khuỷu tay, cánh tay kia nháy mắt mất đi năng lực công kích nửa phút. Người nọ dùng đầu gối ấn hắn xuống mặt đất, súng lục hoa lệ dí vào huyệt thái dương trên mặt.
La Cường gập người ở bên chân đối thủ, đầu bị chỉa súng, chỉ thấy có thể thấy được một đôi giày da quân đội cứng cáp, chiếc quần rằn ri màu xanh đậm.
La Cường bĩu môi: “Thật sự có tài.”
Đối phương lạnh lùng nói: “La lão nhị, bản lĩnh anh chỉ có như vậy thôi sao?”
La Cường run run khóe miệng, chẳng hề để ý: “Sao, rảnh rỗi chạy đến đây chỉ muốn một phát súng bắn chết tao sao? Không hẹn ở nơi khác à?”
Đối phương thong thả ung dung mở chốt an toàn, La Cường đột nhiên giơ tay nắm cổ tay cầm súng của đối phương đem họng súng thay đổi chỉ lên trần nhà, tốc độ có thể so với tia chớp, sức lực làm đối phương cầm lòng không đậu “a” một tiếng! Một tay La Cường theo sau không nể tình chút nào, hơn nữa hoàn toàn không thèm ngước mặt lên mà dùng chiêu “Hắc hổ đào háng”, một cú từ dưới hướng lên trên hung hăng đập vào đũng quần phình phình của đối phương……
Tiếng tru thô nặng không giống tiếng người vang lên, đối thủ lập tức nằm liệt.
La Cường nhặt súng dí vào thái dương đối phương, lạnh lùng mà nhìn xuống, toàn bộ động tác liền mạch lưu loát, không chút dây dưa.
“Bố mày có bao nhiêu bản lĩnh, biết chưa?”
La Cường lạnh mặt, khóe miệng nhếch lên.
Tên kia quỳ trước mặt hắn, che lại hạ thân kêu đau, oa oa mà chửi má nó, mắng tổ tông nhà hắn. La Cường cũng hơi quá tàn nhẫn, ở góc độ kia chắc là đã đấm vào trứng, một cái trứng gà nhất định đã sưng thành trứng ngỗng rồi.
La Cường theo họng súng cẩn thận nhìn một cái, nhíu mày: “Mày không phải Huy Tử?”
Người đánh lén hắn có một quả đầu đinh vàng, nghiến răng nghiến lợi mà xoa đũng quần: “Họ La mẹ nó mày kiềm chế chút đi!…… Đồ chó nuôi, móa nó, một ổ cháu trai của ông mày…… lại để mày đập tao……”
La Cường cũng không thể hiểu được: “Này, tao nói mày nầy, mày là thằng nào thế? Là do tay mày thiếu chiêu đánh, như vậy có phải là đáng đời hay không?”
Đối phương khó chịu nghiêng đầu, né tránh họng súng: “Đừng mẹ nó chỉa vào tao, không có đạn!”
La Cường: “……”
La Cường ngẩng đầu, cửa phòng giam đã có thêm mấy người, đều mặc một kiểu như nhau, áo gió kính râm, nghiêm túc lạnh lùng.
Một người cầm đầu hơn ba mươi tuổi, giơ tay ý bảo: “La Cường, đừng đánh, người chúng ta.”
La Cường cảnh giác đánh giá, đã nhìn ra trận thế này không bình thường: “Các người có lai lịch gì, có chuyện cứ nói thẳng với bố chúng mày, sao còn cần phải đem cái thứ này ra?”
Kính râm người nọ lóe sáng, giơ tay, lại dùng lễ tiết giang hồ, khách khí ôm quyền với La Cường: “La lão nhị, thân thủ không tồi, ngồi tù đã nhiều năm, bảo dưỡng đến thật có thể đấy.”
Người đánh nhau với La Cường lúc nãy đang chống giường đứng lên, cong eo, rút dụng cụ đo điện tử thu nhỏ ra khỏi ngực và cổ tay rồi ném cho người đứng đầu: “Trần Xử, tốc độ tấn công là 325 km / giây, giá trị tốc độ phản ứng 75, sức mạnh 270 cân.”.”
La Cường: “……”
Người nọ duỗi tay vỗ bả vai La Cường, tháo một dụng cụ đo giống như miếng dán ở cổ sau của La Cường, ném cho họ Trần: “Chỉ số chịu đòn 7600, vượt xa người bình thường năm lần…… móa nó, đau chết mất, tôi đi nằm một lát cái đã……”
La Cường nói: “…… Mấy người đang chơi trò gì với bố đây thế?”
Cái trứng xui xẻo kia nghiêng ngã đi đến cái giường bị thủng một lỗ do bản thân mình tự đá, banh hai cái chân ra, thở dốc nhịn đau.
Trần Xử lắc đầu, ý bảo: “La Cường, chúng tôi có việc cần cậu trợ giúp, theo chúng tôi một chuyến.”
La Cường nhìn chằm chằm người: “Nói rõ cho bố xem, các người là ai?”
“Sẽ không hại cậu đâu.” Họ Trần cười, giọng điệu bình thản, trầm ổn, lại chân thật đến đáng tin, “Chúng tôi là Cục 9, cậu cứ đi rồi nói, đi thôi.”
La Cường lại không nói nhảm, hôm nay không muốn đi cũng phải đi, không chạy được, cũng đừng mong có thể nhảy.
Hắn ước chừng nhìn ra mấy người trước mắt này là ai. Một đám này đều là những cao thủ mang tuyệt kỹ sâu không lường được, tìm hắn ở trong một nhà tù giam phạm nhân bình thường như vậy, nhất định là có chuyện. Quyền lực những người này còn lớn hơn cả công an, chỉ cần một câu nói ở địa phương cũng có thể làm cho công an câm miệng nhường đường, vừa ra tay có thể khiến quan lớn giàu có một phương sụp đổ, nắm giữ các loại tình báo cơ mật, lui tới các cơ quan xuất nhập khẩu như vào chỗ không người, phơi ra thân phận lập tức không còn trở ngại, bởi vậy cũng có thể đi vào phòng giam, tùy tiện dẫn một trọng phạm đi ra, mời đến tòa nhà Bộ Quốc Phòng bọn họ nói chuyện phiếm, “Uống trà”.
****
La Cường mất tích khó hiểu, bên này Thiệu Quân thẳng đến khi nhà ăn phát cơm chiều không tìm ra người, mới phát giác chuyện kỳ quặc.
Đầu bếp nấu cơm thay đổi, canh bí đao dồn thịt hôm nay không hợp với dạ dày! Trong nước canh thiếu tinh bột, thịt viên trong bí đao không thêm ngũ vị hương cùng tiêu trắng, không hợp với khẩu vị nặng của ông nội đây. La Cường đâu?!
Thiệu Quân chặn xe ba y ở bên ngoài cửa sắt lớn nhà tù.
Y liếc mắt đã nhận ra chiếc xe bus của ba mình, bẻ lái một cái, đầu xe đối đầu xe, trực tiếp bắt ba y ngừng lại, phần cản của cả hai chiếc xe đều bị kẹt lại.
Thiệu Quân đập cửa xuống xe, kéo cửa xe ba y ra tìm, chất vấn: “La Cường đâu?”
Thiệu Quốc Cương tâm sự nặng nề, cũng phiền: “Thiệu Quân, người không ở chỗ ba.”
“Không ở chỗ ngài thì có thể ở đâu?” Thiệu Quân đổ ập xuống, logic rõ ràng mạch lạc: “Con vừa quay mặt không nhìn chằm chằm nhà