Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 125


trước sau

Tiểu Mộc Kha bị đại Mộc Kha lôi ra khỏi giáo đường, cậu nhóc muốn ở lại giáo đường nhưng Bạch Liễu không cho phép, thế nên hắn không ngần ngại dùng vũ lực lôi xềnh xệch cậu đi theo mình.

Ba người Bạch Liễu và Mộc Kha lớn nhỏ đi ra từ bãi cỏ ở cửa sau của giáo đường, trong khi Lưu Hoài đi ra từ cửa trước một mình. Đám người Bạch Liễu đi vòng qua phía bên của giáo đường và trốn ở đó, có thể nhìn thấy vị trí Lưu Hoài bước ra khỏi cửa chính.

Mất đi hai tay khiến Lưu Hoài khó giữ thăng bằng khi bước đi, cậu ta loạng choạng bước ra khỏi cửa chính, bước chầm chậm vào bóng tối, có tiếng cười loáng thoáng như có như không của một vài đứa trẻ vọng tới, vài tiếng bước chân khẽ khàng kéo lê trên mặt đất tiến đến bên cạnh Lưu Hoài.

Mộc Kha che tay tiểu Mộc Kha còn đang giãy dụa chống cự, ghé vào tai Bạch Liễu có chút run rẩy, thì thào: "Bạch Liễu, tôi nhớ viện mồ côi buổi tối hay có quái vật trẻ em dị dạng đi lang thang, có thể nào Lưu Hoài chưa kịp tới gần Lưu Giai Nghi thì đã bị bọn chúng thịt luôn rồi không?"

"Không đâu", Bạch Liễu thì thầm đáp lại rất chắc chắn, "Lưu Giai Nghi không để cậu ta ch3t đâu."

Lúc Lưu Hoài sắp bị một đứa trẻ dị dạng tiếp cận từ phía sau, Mộc Kha muốn gọi cậu ta chú ý một chút, thế nhưng lúc này Lưu Hoài đang trong trạng thái mê man, dường như không nhận thấy có chuyện gì xảy ra xung quanh, cứ tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Nhưng có người gọi Lưu Hoài nhanh hơn cả Mộc Kha.

Giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt mang theo sợ hãi của một bé gái từ đâu truyền đến: "... Anh hai? Là anh sao?"

"Giai Nghi! Là anh!" Cho dù biết Lưu Giai Nghi đã nói dối mình, nhưng thời điểm nghe thấy giọng nói, Lưu Hoài theo thói quen và bản năng nhiều năm nhanh chóng quay đầu lại, cậu ta sốt sắng đáp lại Lưu Giai Nghi, tìm kiếm bóng dáng của Lưu Giai Nghi xung quanh, "Anh hai ở đây, Giai Nghi!"

Lưu Giai Nghi đang dựa vào tường, cô bé cảnh giác ngẩng đầu nhìn Lưu Hoài, ngay lúc Lưu Hoài quay đầu phản ứng theo tiếng gọi, đứa trẻ dị dạng phía sau liền nhảy dựng lên, lao thẳng về phía sau lưng Lưu Hoài!

Mộc Kha không nhịn được muốn nhắc nhở Lưu Hoài, nhưng Bạch Liễu lại bình tĩnh ngăn lại: "Cứ nhìn đi."

Vào lúc Lưu Hoài sắp bị đứa trẻ dị dạng vồ lấy, Lưu Giai Nghi cũng kêu khóc ầm ĩ, nghiêng ngả lảo đảo nhào về phía Lưu Hoài, khoảnh khắc cô bé lao đến và ôm chặt lấy Lưu Hoài, vẻ mặt mong manh hoảng sợ của Lưu Giai Nghi biến mất ngay lập tức.

Cằm cô bé tựa vào vai Lưu Hoài như thể cọ xát quyến luyến, khẽ gọi anh trai bằng giọng điệu ngoan ngoãn, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì, trên tay xuất hiện một lọ thuốc hình nón màu đen không biết từ bao giờ.

Lưu Giai Nghi lạnh lùng nghiêng cổ tay, tưới thẳng thuốc trong chai vào người con quái vật trẻ em dị dạng sắp nhào lên người Lưu Hoài.

Con quái vật nhỏ há to miệng, chưa kịp kêu la thảm thiết thì đã tan chảy và thối rữa thành một vũng chất lỏng màu đen, tan vào đất một cách lặng lẽ.

Mộc Kha núp phía sau nhìn qua sững sờ: "... Đứa trẻ này là quái vật cấp A mà Lưu Giai Nghi giết nó dễ như vậy, chẳng lẽ giao diện của em ấy là cấp S sao..."

"Không phải, tôi nghe Mục Tứ Thành bảo thuộc tính giao diện của phù thủy nhỏ chỉ có A thôi, chưa tới A+ nữa, không hổ là đệ nhất bảng tân tinh." Bạch Liễu khẽ nhếch môi, "Tiềm lực kỹ năng lớn quá, bảo sao các hiệp hội lớn đổ xô nhau giành giựt."

Lưu Giai Nghi giết đứa trẻ xong thì đảo mắt một vòng, Bạch Liễu thấy cô bé đang nhìn chằm chằm hắn.

Cô bé nghiêng đầu ôm chặt lấy cổ Lưu Hoài, ch4m rãi lắc lắc lọ thuốc độc trong tay, đôi mắt lạnh lùng nhìn Bạch Liễu.

Đó là một ánh mắt đầy đe dọa, ý nghĩa rất rõ ràng —— con quái vật tôi giết này chính là kết cục của anh.

"Cô bé có thể nhìn thấy chúng ta sao?!" Mộc Kha kinh ngạc, "Không phải Lưu Hoài đã nói là Lưu Giai Nghi thật sự không nhìn thấy sao? Hành động ngày thường cũng rất khó khăn mà."

"Chắc là dùng đạo cụ khả thị hóa, Bạch Lục có kể cho tôi nghe rồi, nhưng trong bóng tối vẫn có thể nhìn thấy vị trí rất rõ ràng như thế này thì hẳn là không phải đạo cụ khôi phục thị lực bình thường đâu." Giọng điệu của Bạch Liễu vẫn bình tĩnh, "Giờ thì tôi đã hiểu tại sao đột nhiên con bé lại gọi Lưu Hoài ra ngoài, con bé nhìn thấy nhiều người trong giáo đường."

Mộc Kha giật mình, cậu lo lắng nhìn Bạch Liễu: "Vậy thì phải làm sao bây giờ?! Cô bé đã biết Lưu Hoài lừa mình rồi thì làm sao chúng ta có thể dỗ cô bé trị liệu cho chúng ta đây?"

Bạch Liễu hai mắt hơi híp lại: "E rằng khó đấy."

"Thay vì dùng thuốc giải cứu tôi thì chắc vị phù thủy nhỏ đó muốn giết tôi bằng thuốc độc hơn."

Lưu Giai Nghi ôm chặt Lưu Hoài trong tư thế ôm một con búp bê đầy chiếm hữu và kiểm soát, ánh mắt cô bé quét qua những đốm nhiệt đỏ tượng trưng cho người sống ở phía bên kia, cuối cùng đáp xuống đôi vai trống rỗng của Lưu Hoài, bàn tay có thể cảm nhận được nơi cánh tay bị gãy khiến Lưu Hoài hét lên một tiếng đau đớn.

Âm thanh này khiến vẻ mặt của Lưu Giai Nghi trở nên méo mó trong chớp mắt.

Lưu Giai Nghi vùi đầu vào vai Lưu Hoài hít sâu một hơi, cố gắng hết sức kìm nén cảm xúc sắp trào ra trong giọng nói: "... Anh hai, cánh tay của anh sao lại thành ra thế này?"

"Anh vì cứu em." Lưu Hoài thấp giọng an ủi Lưu Giai Nghi như mọi khi.

Lưu Giai Nghi không thể nhìn thấy vẻ mặt trống rỗng của Lưu Hoài, Lưu Hoài cũng không thể nhìn thấy vẻ mặt chật vật của Lưu Giai Nghi. Hai người ôm nhau thật chặt, nhịp tim căng thẳng và đập nhanh liên hồi, sau một lúc cả hai buông nhau ra, cất  lên những lời nói vạch trần tấm màn dịu dàng vốn không tồn tại.

"Anh hai, anh vừa muốn phục kích em trong giáo đường phải không? Anh muốn rút máu của em sao?" Lưu Giai Nghi hỏi.

"Giai Nghi, em có phải là phù thủy nhỏ không?" Lưu Hoài hỏi.

Đồng tử của Lưu Giai Nghi co rút lại thành một chấm nhỏ, Lưu Hoài lại chìm vào im lặng lạ thường, hơi thở của Lưu Giai Nghi gấp gáp đến mức giống như cô bé lên cơn suyễn. Cô bé nhanh chóng lùi lại vài bước như thể dẫm phải gai, dùng ánh mắt khó tin nhìn Lưu Hoài.

Còn Lưu Hoài thì nửa quỳ trên mặt đất, cậu ta nhìn Lưu Giai Nghi bằng ánh mắt im lặng, buồn bã dường như chấp nhận tất cả.

"Giai Nghi, từ khi nào em từ em gái của anh trở thành phù thủy vậy?"

Lưu Hoài nhẹ nhàng nói: "Anh đã đánh giá thấp em rồi, Giai Nghi."

Lưu Giai Nghi lắc đầu nguầy nguậy, khóe mắt rơi lệ, cô bé hoảng sợ lảo đảo lùi về phía sau, giọng điệu thất vọng và suy sụp của Lưu Hoài đang quỳ trước mặt cô bé gần như khiến Lưu Giai Nghi muốn phát điên.

Giờ phút này, Lưu Hoài giống như dã thú khiến nàng sợ hãi ch3t khiếp ——  cho dù cô bé vừa mới rúc vào trong vòng tay của dã thú Lưu Hoài để giữ ấm.

"Em không phải, anh hai." Lưu Giai Nghi miễn cu0ng chống chế, "Em không biết phù thủy nhỏ gì hết, ai nói cho anh vậy!"

"Đừng gọi anh là anh hai, Giai Nghi, anh không xứng đáng làm anh hai của em." Lưu Hoài loạng choạng đứng lên, cậu ta khẽ lắc đầu, mỉm cười mê man, "Từ nhỏ em đã thông minh hơn anh rồi, giống như mọi người đã nói, em sinh ra là để làm sinh viên đại học, nếu không phải đôi mắt em không nhìn thấy thì nhất định em sẽ rất ưu tú, anh vẫn luôn cảm thấy như vậy đấy."

"Em quả thực rất lợi hại và xuất sắc, thậm chí anh còn không nhận ra em đang đùa bỡn với anh." Lưu Hoài nhìn Lưu Giai Nghi vẫn đang lắc đầu, nhìn cô bé với ánh mắt như đang nhìn xuyên vào quá khứ xa xăm, với giọng điệu nhẹ nhàng như đang nói với chính mình, "Giá như em không phải là em gái của anh thì tốt rồi."

"Nếu em là em gái của người khác thì tốt rồi."

Lưu Giai Nghi sững người tại chỗ, cô bé gần như bị lời nói của Lưu Hoài nói cho ù tai khiến cô bé đứng không vững.

Gió đêm lướt qua lạnh buốt, Lưu Hoài cảm thấy rất lạnh, ánh mắt và vẻ mặt của cậu ta có một loại tuyệt vọng lạnh lẽo chìm vào đáy nước vắng lặng, nhưng trong đôi mắt đang hoảng hốt của Lưu Giai Nghi lại chỉ là một nguồn nhiệt nóng đỏ bừng bừng.

Thế nhưng nguồn nhiệt đỏ này dần dần chuyển sang màu xanh lam —— nhiệt độ cơ thể của Lưu Hoài đang từ từ giảm xuống.

Điều này có nghĩa là Lưu Hoài sắp ch3t.

Lưu Giai Nghi nặn ra một nụ cười, vươn tay muốn túm lấy quần áo của Lưu Hoài, nhưng mới vừa nửa chừng, cô bé giật phắt người quay đầu nhìn sang: "Ai ở bên đó! Đi ra!"

Hai bóng đỏ thấp thoáng như ẩn như hiện từ phía xa đi tới, kéo theo bóng đỏ của một đứa trẻ, một trong hai người dường như đang kéo thứ gì đó trên tay, tiếng lưỡi đao cọ xát vào nền xi măng trên mặt đất phát ra âm thanh loạt xoạt.

Ánh mắt Bạch Liễu nhìn theo phương hướng Lưu Giai Nghi, hai mắt híp lại: "Là Miêu Phi Tiêu và Miêu Cao Cương."

"Sao bọn họ lại đến giáo đường chứ?!" Vẻ mặt của Mộc Kha có chút suy sụp, "Chúng ta còn chưa lừa được Lưu Giai Nghi về phía chúng ta! Bây giờ thêm bọn họ đến thì sao làm sao thắng
nổi đây! Giá trị sinh mệnh của chúng ta đều chỉ còn một con số!"

"Tôi cứ nghĩ bọn họ không dám đến giáo đường vì sợ Tiểu Bạch Lục, dù sao bên đây cũng còn một ẩn số cuối cùng có thể chống lại sức công kích của bọn họ." Bạch Liễu mờ mịt nhìn Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương đang ch4m rãi lại gần từ phía cửa hông, "Sáng nay bọn họ không đến giáo đường, không hiểu sao bây giờ lại đổi ý."

Ánh mắt Bạch Liễu dán vào khuôn mặt của Miêu Cao Cương đang tiến lại đây, nheo mắt quan sát một hồi: "Trạng thái của Miêu Cao Cương không ổn lắm, ông ta và Miêu Phi Xỉ đứng cách xa nhau."

Càng đến gần, hắn càng nhận ra trạng thái của Miêu Cao Cương khá tệ hại, lúc này đã hơn 9h hôm qua, thể lực của Miêu Cao Cương đã khôi phục lại, thế nhưng ông ta lại mở kỹ năng phòng ngự chế độ cao nhất, tuy rằng xung quanh chỉ có một mình Miêu Phi Xỉ, hai mắt ông ta thất thần sợ hãi, hình như đang rất sợ hãi, cực kỳ sợ hãi người đồng đội bên cạnh luôn phối hợp ăn ý với mình, con trai ruột duy nhất của ông ta —— Miêu Phi Xỉ.

Bạch Liễu rất quen thuộc với trạng thái của Miêu Cao Cương, bởi vì Lưu Hoài cũng đã trải qua cách đây không lâu.

"Di chứng của việc giá trị tinh thần đột ngột giảm xuống sẽ khiến người ta chìm đắm trong nỗi sợ hãi trong tiềm thức." Bạch Liễu vô cảm nói, "Lưu Hoài trước đây cũng bị nỗi sợ tiềm thức khống chế, nỗi sợ hãi tiềm thức do di chứng này mang lại chỉ có thể dẫn tới hai kết quả, tự sát hoặc giết người."

Lưu Hoài hiển nhiên là loại thứ nhất, còn Miêu Cao Cương này —— Bạch Liễu nhìn bàn tay đang n4mchặt của ông ta, ánh mắt khẽ nhúc nhích.

Có vẻ như Miêu Cao Cương này là loại thứ hai.

Một Miêu Cao Cương phòng ngự cao với xu hướng điên cuồng chém giết người khác... Bạch Liễu nhớ lại lời Trương Khôi đã nói với hắn trước khi ch3t ở phụ bản trước, lông mày nhíu lại với nhau.

【Những người chơi chém giết người khác vì giá trị tinh thần không bình thường hay được những người chơi bình thường gọi nôm na là quái vật ngã ba, bọn họ đã trở thành quái vật tiềm tàng, thậm chí sức tấn công của họ còn điên cuồng, mạnh mẽ hơn cả quái vật thật sự do cảm xúc điên loạn của mình. 】

Hai mắt Miêu Cao Cương trợn trừng, quanh hốc mắt đỏ rực rất đáng sợ, ông ta nhìn chằm chằm đi về phía trước. Miêu Phi Xỉ nhận ra trạng thái của Miêu Cao Cương có gì đó không ổn lắm nhưng ông ta lại không nói cho gã biết chuyện gì đang xảy ra với mình. Tối hôm qua lúc nổ mạnh Miêu Cao Cương bị giảm giá trị tinh thần thì Miêu Phi Xỉ đã bị chấn ngất đi rồi, không biết cha mình đang rơi vào tình trạng quái vật ngã ba cực kỳ nguy hiểm.

Miêu Phi Xỉ nghiến răng cố gắng ngăn cản Miêu Cao Cương: "Cha, không phải cha đã bảo đợi đến nửa đêm sẽ hốt xác Bạch Liễu rồi mới qua giáo đường nhặt của rơi à?"

"Bây giờ mới hơn 9h thì tới giáo đường làm gì? Lỡ như thằng nhãi Tiểu Bạch Lục còn ở bên đó thì sao?"

Miêu Cao Cương nhìn khuôn mặt thoáng biến nam lại thoáng biến nữ của Miêu Phi Xỉ nhất thời không ngừng run rẩy, mắt càng ngày càng đỏ, hơi thở gấp gáp: "Nó tới thì chúng ta đánh! Phi Xỉ, cha không thể đợi lâu như vậy được."

Nếu ông ta không vượt cửa ra ngoài kịp thời thì sẽ nhịn không được mà tấn công Miêu Phi Xỉ. Hậu quả của sự bùng nổ và giảm sút tinh thần ngày càng nghiêm trọng hơn, giá trị tinh thần của ông ta hiện đang dao động mạnh.

Bọn họ đã tìm kiếm những nơi khác trong viện mồ côi nhưng vẫn không tìm thấy con nhóc Lưu Giai Nghi kia, hơn phân nữa là con bé đang ở trong khu vực an toàn cho trẻ em ở đây —— ông ta phải nhanh chóng tìm được Lưu Giai Nghi mang theo máu của Miêu Phi Xỉ, tiếp theo vượt cửa mang theo Miêu Phi Xỉ ra ngoài, sau đó đến kho hàng hiệp hội tìm xem có đạo cụ nào giảm bớt di chứng được hay không.

Miêu Phi Xỉ còn muốn nói vài lời để khuyên can hắn, cảm thấy kế hoạch như vậy thật hấp tấp, nhưng Miêu Cao Cương lại nhìn gã một cái kinh hãi, trên trán nổi gân xanh.

Miêu Phi Xỉ biết điều ngậm miệng lại.

——Miêu Cao Cương thường thuận theo ý của gã, nhưng khi Miêu Cao Cương quyết định làm gì đó, cho dù Miêu Phi Xỉ cho là không hợp lý, thì gã cũng chỉ có thể làm theo lời của cha mình.

Nhìn thấy Miêu Cao Cương khuôn mặt đỏ bừng đang máy móc càng lúc càng đến gần, Bạch Liễu nhanh chóng ra lệnh cho Mộc Kha: "Đưa tiểu Mộc Kha trở lại giáo đường, đến đường hầm tìm Tiểu Bạch Lục, nếu trạng thái em ấy vẫn còn tốt thì dẫn em ấy ra ngoài, nếu không ổn thì cứ quay lại giáo đường mà trốn."

Nhưng đến giờ Bạch Liễu vẫn chưa nhận được cuộc gọi từ Tiểu Bạch Lục, cậu nhóc này thường rất đúng giờ, lúc này đã hơn chín giờ, đường đi đã mở lâu như vậy mà Tiểu Bạch Lục vẫn chưa gọi cho hắn, chỉ có thể chứng mình rằng trạng thái của Tiểu Bạch Lục......

Bạch Liễu ánh mắt hơi chìm xuống, nhưng hiện tại hắn chẳng có cách nào tốt hơn.

Hắn nhất định phải tìm được chiến lực trung tâm có thể phá vỡ phòng ngự hoàn toàn của Miêu Cao Cương đang bạo phát —— Bọn họ không thể chống đỡ được Miêu Cao Cương, cho dù tính thêm Lưu Giai Nghi vào cũng vậy, huống gì thêm một Miêu Phi Xỉ lực tấn công đỉnh cấp thì trước sau gì cả bọn cũng bị xóa sổ.

Mộc Kha nghiến răng, ôm lấy tiểu Mộc Kha đi vào giáo đường, đến gần bả vai của Bạch Liễu, nhỏ giọng nói: "Trước khi dụ được Lưu Giai Nghi trị liệu cho chúng ta thì đừng hành động liều lĩnh, đợi đến khi chúng ta tìm được Tiểu Bạch Lục đã."

Bạch Liễu không tỏ ý kiến, gật đầu.

Kết quả Mộc Kha vừa đi vòng qua cửa phụ đến cửa chính thì tiểu Miêu Cao Cương bị Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương bắt đi theo nãy giờ, lợi dụng hai cha con đang cảnh giác với môi trường xung quanh, đột nhiên vùng vẫy thoát khỏi khống chế của Miêu Phi Xỉ, chạy điên cuồng vào trong giáo đường.

Tốc độ chạy bùng nổ cực hạn của tiểu Miêu Cao Cương hầu như không cho ai có cơ hội phản ứng, nhìn thấy khu vực an toàn giáo đường gần kề trong tầm tay, tiểu Miêu Cao Cương như thể tìm được đường sống trong cõi ch3t chạy nhanh vào, cậu ta thở hổn hển lập tức khóa trái cửa giáo đường từ bên trong, bỏ lại hai người Mộc Kha lớn nhỏ bị chặn bên ngoài.

Làm xong xuôi hết thảy, cậu ta run rẩy ngã quỳ trên mặt đất —— người đầu tư cương thi đó thật kinh khủng.

Mộc Kha nhìn cánh cửa bị khóa của giáo đường, tay đập rầm rầm, khóe mắt như muốn nứt ra  —— lối đi đã bị tiểu Miêu Cao Cương khóa ch3t từ trong giáo đường.

Miêu Phi Xỉ đuổi theo tiểu Miêu Cao Cương chạy trốn, nhìn cánh cửa đóng chặt chỉ muốn chửi thề rồi rút đao xông vào phá cửa thô bạo, nhưng vừa bước tới cửa, gã lại thấy Lưu Hoài, Lưu Giai Nghi, Mộc Kha lớn nhỏ, cả đám đều đứng như phỗng trước giáo đường.

Gã giơ song đao lên cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó nhướng mày nói nhỏ với Miêu Cao Cương bên cạnh: "Cha, con quái vật nhỏ kia không có ở đây!"

Mộc Kha cảnh giác kéo tiểu Mộc Kha ra phía sau, cậu dùng tư thế bảo vệ đối mặt với đám người Miêu Phi Xỉ, ánh mắt không khỏi trôi về phía Bạch Liễu đang ẩn náu, nhịp tim nhanh đến mức thở không nổi.

Vào thời điểm không có chiến lực trung tâm đối kháng như thế này thì Bạch Liễu không cần ra mặt! HP của hắn chỉ còn 0.5, chỉ cần cào trúng một cái cũng về chầu tổ tiên!

"Chúng ta bị lừa rồi, con quái vật nhỏ đó không thể ra khỏi giáo đường." Miêu Cao Cương nhìn giáo đường đã đóng cửa với vẻ mặt u ám và vặn vẹo, "Bất quá chúng ta đến thật đúng lúc, người đều đông đủ cả, một lưới bắt hết đỡ tốn thời gian."

Miêu Cao Cương ánh mắt hung hãn quét qua tiểu Mộc Kha đang trốn sau lưng Mộc Kha, rồi quay sang Lưu Giai Nghi đang đứng trước mặt Lưu Hoài, ông ta mỉm cười như một người đàn ông trung niên bình thường lương thiện và tốt bụng khiến người ta phải sởn tóc gáy: "Mọi người đều ở đây rồi."

"Phi Xỉ, mở cấp S." Miêu Cao Cương lạnh mặt ra lệnh, "Tốc chiến tốc thắng, bắt mấy đứa trẻ."

- -----oOo------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện