Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 146


trước sau

Rạng sáng 1 giờ rưỡi, căn cứ Cục Xử Lý Dị Đoan Nguy Hiểm.

Tuy bị bắt về đây nhưng Bạch Liễu không bị ảnh hưởng tâm lý một chút nào, bất chấp tiếng bước chân tuần tra vang lên đều đặn ngoài cửa phòng hắn vẫn ngủ say như ch3t.

Hắn nhắm mắt lại, mí mắt không động đậy, đội viên được Đường Nhị Đả dặn dò tới kiểm tra tình huống Bạch Liễu mấy lần cũng cạn lời.

“Người này tố chất tâm lý cũng tốt quá đi……”

“Tôi bắt đầu nghi ngờ không biết cậu ta có thật là dị đoan hay không……”

“Aizz, cậu ta có thật sự giải quyết được khí ho4hồng Càn Diệp gì không nhỉ? Trong cục nói vấn đề đã rất nghiêm trọng rồi, đa số đội viên đều đã ra ngoài xử lý, chẳng còn lại bao nhiêu ở đây..”

“Ngày mai chi đội 3 đi điều tra nhà máy sản xuất nước ho4thì phải?”

“Đúng vậy, tôi nghe là Tô đội dẫn đội, hai chi đội trước từ khi trở về không bao lâu thì tất cả các đội viên đều héo tàn, dị đoan lần này thật khủng khiếp, chắc phải thuộc màu đỏ độ 3 rồi..”

Sau khi bọn họ rời đi một lúc thì Bạch Liễu tưởng chừng như đang ngủ say không một tiếng động mở mắt, hắn đếm thầm trong lòng 900 giây —— tương ứng với thời gian tuần tra viên đảo lại một vòng.

Bạch Liễu lấy đồng tiền xu quản lý trò chơi từ trên cổ xuống, hắn nheo nheo mắt.

Giá chữ thập và vảy cá bị mất, đa số các vật phẩm đặc biệt đều không thể sử dụng ở hiện thực.

Nhưng có một thứ mà hắn có thể tiếp tục sử dụng, loại vật phẩm sinh ra từ dục v0ng nội tâm của hắn, loại vật phẩm có thể sử dụng ở thế giới hiện thực —— đó chính là tiền.

【 Không gian ma thuật 】có thể khống chế người ra vào, nhưng lại không thể khống chế vật ra vào, vì vậy tiền có thể tự do ra vào ở không gian này.

Vậy nếu 【 Bạch Liễu 】cũng là một tờ tiền thì sao?

Nguyên lý vận hành của loại vật phẩm vây khốn người chơi này hẳn là dựa vào linh hồn. Nếu 【 Bạch Liễu 】lấy hình thức là linh hồn tiền giấy thoát ra khỏi 【 Không gian ma thuật 】thì có phải là theo một nghĩa nào đó không gian này cũng phải thả hắn ra, không thể nhốt hắn nữa?

Bạch Liễu thong thả rút ra một tờ tiền giấy từ trong túi của mình.

Trên tờ tiền giấy linh hồn in hình khuôn mặt chính diện của Tiểu Bạch Lục —— lần trước Bạch Liễu tham gia trò chơi không thực hiện được giao ước giao dịch của mình nên nửa linh hồn của hắn đã biến thành tờ tiền bị giam trong b0p.

Bạch Liễu rũ mắt, nhìn tờ tiền giấy linh hồn đang kẹp ở đầu ngón tay, hắn cúi đầu, miệng nhếch nhẹ.

Như vậy vấn đề kế tiếp là làm sao để tuần tra viên chủ động mở cửa cho hắn.

————————

Mười lăm phút lại trôi qua, người đội viên tuần tra theo thói quen mở cửa sổ nhỏ ra để kiểm tra tình trạng của Bạch Liễu. Cửa sổ nhỏ vừa mở ra, hình ảnh Bạch Liễu nằm ngủ say đâu không thấy, chỉ thấy tiền xu cuồn cuộn không ngừng tràn ra từ cửa cổ nhỏ.

Đủ các loại các giá trị tiền xu, tiền giấy lẫn lộn vào nhau ào ạt tuôn ra, giống như người đội viên tuần tra mở nhầm một chiếc máy chơi game bị tắc xu bên trong chứ không phải là phòng giam dị đoan Bạch Liễu.

Một tờ tiền giấy được gấp làm 3 cũng theo dòng tiền hỗn loạn đó lặng lẽ nhảy ra ngoài.

Kích cỡ tờ tiền giấy này thoạt nhìn không khác gì với các loại tiền giấy khác, ngoại trừ hình ảnh được in trên tiền không bình thường, nhưng bởi vì nó đã bị gấp làm ba cho nên điểm khác biệt này cũng hoàn toàn bị che giấu.

Trong nháy mắt tờ tiền vừa thoát ra nằm trên đống tiền xu ngày một ít dần đi, Bạch Liễu sung sướng li3m môi dưới.

Hắn cảm nhận mình đã thoát được một chút khống chế rồi.

Nhưng bởi vì người tuần tra viên bình thường vẫn còn ở đây nên hắn chưa thể trực tiếp tiến vào trò chơi được.

Tuần tra viên bên ngoài hoảng loạn gọi thượng cấp qua máy truyền tin: “Trực đêm báo cáo! Phòng giam dị đoan mã số 006 hiện tại không ngừng tràn tiền ra bên ngoài, không thể thấy dị đoan bị giam giữ ở bên trong! Bên trong toàn là tiền thôi!”

“Cái gì?!” Giọng nói truyền ra từ đầu bên kia của máy truyền tin cũng rất kinh ngạc, nhưng rất mau lấy lại bình tĩnh: “Cậu mở cửa ra tìm dị đoan hình người đi, nhất định  phải bắt được hắn ta! Đường đội đặc biệt chú ý dị đoan hình người này, còn dùng 【 Không gian ma thuật 】mã số 【2617】để kiểm soát người ra vào phòng giam đó, cậu không cần hoảng loạn, chờ tôi chuyển máy cho Đường đội!”

Tuần tra viên gật đầu: “Được rồi, để tôi kiểm tra!”

Khoảnh khắc cửa vừa mở thì cậu ta cũng nhận được tín hiệu gọi tới.

Trong máy truyền tin vọng ra giọng quát lớn của Đường Nhị Đả: “Tuyệt đối đừng mở cửa!”

Đường Nhị Đả c4n chặt răng: “Một khi hắn bắt đầu tiêu tiền thì nhất định sẽ tìm được cách lấy lại tiền, hắn đã tìm ra cách thoát khỏi đây rồi!”

“Hả ——?” Tuần tra viên có điểm ngốc, “Nhưng tôi vừa mới mở cửa ra rồi? Chắc là không có chuyện gì đâu nhỉ, sinh vật bị nhốt trong 2617 cũng không dễ dàng ra  ——”

Tuần tra viên đưa lưng về phía cửa phòng chợt phát ra một tiếng trầm vang, giống như là tiếng động vật gì đó mới ngã xuống, liền sau đó là giọng nói cũng im bặt.

Sau một hồi tu tu trong máy truyền tin, Đường Nhị Đả nghe được âm thanh máy truyền tin đã được nhặt lên.

Giọng nói mang theo ý cười của Bạch Liễu ở đầu bên kia không nhanh không chậm vang lên: “Đường đội, chúng ta làm một giao dịch được không?”

Đường Nhị Đả đạp thẳng chân ga lún cán, gã cố gắng bình tĩnh lại để nói chuyện với Bạch Liễu, kéo dài thời gian: “Giao dịch cái gì? Nếu cậu muốn dùng tiền để mua phương pháp giải quyết khí ho4hồng Càn Diệp thì chúng ta đã nói qua rồi..”

Nói đến đây, gã tựa như không cam lòng nghiến răng nói: “Tôi có thể ra giá gốc để mua phương pháp giải quyết khí ho4hồng Càn Diệp của cậu, nhưng cậu phải thề là tuyệt đối không được kinh doanh nó! Cũng không để nó tràn lan ngoài thị trường một lần nữa do bất kì sự cố ngoài ý muốn nào!”

Đầu bên kia của máy truyền tin nhanh chóng truyền đến âm thanh tiếng bước chân và tiếng hô to của tuần tra viên phát hiện Bạch Liễu đã chạy trốn: “Có dị đoan trốn chạy!”

Bạch Liễu cũng chạy bình bịch, âm thanh trong máy truyền tin ồn ào hẳn lên.

“Hả?” Bạch Liễu bị truy đuổi nhưng một chút cũng không hoảng hốt, còn có tâm tình nói chuyện phiếm với Đường Nhị Đả, hắn rất hứng thú hỏi lại, “Nghe ra có vẻ trước đây lúc tôi làm giao dịch với mấy người thì đổi ý à?”

Đường Nhị Đả nhắm mắt, gã vừa nghe tiếng của nợ đời này thì khí huyết dâng trào, thái dương nhảy thẳng rồi.

Đúng vậy, lần này ngay từ lúc đầu Đường Nhị Đả đã không chuẩn bị tiền để đổi lấy phương pháp giải quyết 【 khí ho4hồng Càn Diệp】của Bạch Liễu, bởi trước đây Bạch Liễu đã đổi ý trong lúc giao dịch với bọn họ.

Sau khi nhận được thù lao, Bạch Liễu quả thật đã giúp Cục Xử Lý Dị Đoan Nguy Hiểm giải quyết khí ho4hồng Càn Diệp.

Thế nhưng phương pháp Bạch Liễu dùng là độc nhất vô nhị, đã đăng ký quyền bảo hộ, cho nên hắn không công khai cho Cục Xử lý biết. Sau khi giải quyết xong khí ho4hồng Càn Diệp thì Bạch Lục được phóng thích bởi vì td kiên quyết cho rằng hắn vô tội.

Một năm sau, nhà máy sản xuất nước ho4ho4hồng Càn Diệp vốn đã ngưng hoạt động lại vận hành trở lại, xuất hiện thêm không ít người bị nó làm hại, cho nên Cục Xử Lý Dị Đoan Nguy Hiểm lại không thể không mời Bạch Lục trở về, trả tiền cho hắn giải quyết một lần nữa.

Bạch Lục đồng ý, hắn được chi đội 3 chở lại về nhà máy thăm dò nguyên nhân cụ thể.

Sau đó kẻ này đi tới đỉnh cao nhất của nhà máy rồi nhìn xuống phía dưới, cười hỏi người phụ trách trông coi hắn, các người muốn biết cảm giác khi khí ho4hồng nổ mạnh là gì không?

Các đội viên vẻ mặt mờ mịt, bọn họ cũng không biết Bạch Lục nói cái gì.

Bạch Lục giơ tay lên tạo dáng bom nổ mạnh, hắn cười rất sung sướng, mi mắt cong cong, miệng nói to: “BÙMM! Sau đó các người có thể cảm nhận mùi vị bị ho4hồng thiêu đốt, rất đẹp.”

Nhà máy theo đó nổ mạnh.

Sương khói màu ho4hồng mang theo hơi lửa nóng bừng bao phủ hết thảy khu vực này rồi lan ra bốn phương tám hướng dữ dội.

Nhà td trong phạm vi ảnh hưởng của vụ nổ, sau khi vụ nổ xảy ra, toàn bộ thành viên của chi đội 3 đều thiệt mạng.

Ngày đó Đường Nhị Đả mang đội đi thăm dò nhà máy nước hoa.

Đường Nhị Đả vĩnh viễn cũng không quên được thời khắc đó, trong đám khói mù mịt màu ho4hồng lãng mạn, gió lửa thiêu đốt  mang theo mùi hương ho4hồng ngào ngạt đến nồng nặc bay tán loạn trong không gian, gã quay đầu lại thấy được Bạch Liễu. Người này đang đứng trên đỉnh nhà máy, tóc và áo khoác bị vụ nổ và gió thổi loạn xạ, như thể một giây tiếp theo sẽ rơi từ trên cao xuống hòa cùng với ho4hồng.

Ở xa như vậy nhưng Đường Nhị Đả nhớ rất rõ ràng, gã thấy Bạch Lục nhàn tản lười biếng nhìn chăm chú vào gã, một bàn tay cắm trong túi áo gió, cười như không cười mà dùng khẩu hình nói với gã:

“Thơm không, Đường đội trưởng?”

Đường Nhị Đả hít sâu một hơi, thu hồi lại hồi ức rời rạc đó.

Gã ổn định lại cảm xúc sắp bùng lên của mình, tiếp tục nói chuyện với Bạch Liễu: “Chỉ cần cậu không đổi ý  thì tôi có thể tiến hành giao dịch với cậu, tôi có thể xin phê duyệt một khoản tiền lớn cho cậu.”

“Nghe hấp dẫn thật đấy!” Bạch Liễu thành thật trả lời, “Nhưng hiện tại chắc chắn trong lòng anh chỉ muốn giết tôi sau khi giải quyết xong chuyện thôi đúng không? Như vậy so với việc phòng ngừa tôi đổi ý thì càng tốt hơn, chỉ có người ch3t mới có thể giữ chữ tín.”

Đường Nhị Đả c4n chặt hàm răng, gã nhìn lướt qua ngoài cửa sổ xe —— gã đã thấy được căn cứ kiến trúc hình tròn kia rồi, sắp tới rồi!

“Đường đội trưởng, anh rõ ràng quan tâm tôi như vậy, nhưng bắt tôi về rồi lại để tôi đợi anh cả đêm trong phòng.” Giọng điệu Bạch Liễu nhàn nhã, Đường Nhị Đả có thể nghe thấy tiếng bước chân của hắn đang di chuyển.

“Để tôi đoán xem, anh tìm ai để đối phó tôi nào?” Ngữ điệu Bạch Liễu có loại ái muội khó tả và lạnh nhạt.

“Anh cảm thấy anh không thể khống chế được tôi, lại không muốn dùng tiền mua phương pháp xử lý khí ho4hồng vì trước kia 【 tôi 】đã đổi ý một lần, cho nên anh muốn tìm người có thể kiểm soát được tôi để thẩm vấn.”

“Lục Dịch Trạm.” Bạch Liễu bình tĩnh nói ra đáp án, “Anh tìm cậu ta đến, đúng không?”

Lục Dịch Trạm ngồi trên ghế phụ xe Đường Nhị Đả đôi mắt buồn ngủ m0nglung, tóc tai tán loạn.

Vẻ mặt anh sững sờ nhìn Đường Nhị Đả lái xe bus kiểu xe đua, gấp rút n4mchặt đai an toàn, muốn lên tiếng để ngăn cản vị Đường cảnh sát đã muốn tăng ca còn tranh thủ đóng fast & furious: “Sếp, Sếp ơi! Có phải anh lái hơi nhanh rồi không?!”

Đường Nhị Đả đánh tay lái dứt khoát, vẻ mặt lộ ra sự hung ác và nụ cười điên cuồng:

“Tôi vẫn luôn tò mò tại sao trong dòng thời gian này cậu lại trở thành người như thế, tôi kiểm tra lý lịch của cậu rồi so sánh với những dòng thời gian khác nhau, sau đó tôi phát hiện thì ra nhân sinh hiện tại của cậu có một điểm khác biệt, điểm khác biệt này chính là  —— Lục Dịch Trạm, phải không?”

Lục Dịch Trạm không hiểu gì hết nhìn qua, chạy quá nhanh gió thổi lồng lộng khiến tai
anh bị ù: “Hả? Sếp, anh gọi tôi à?”

Một chân Đường Nhị Đả dẫm lên phanh, gã dùng thẻ công tác nhanh chóng check in lối vào bãi đổ xe căn cứ rồi tiếp tục lái vào bên trong.

Đường Nhị Đả vọt nhanh vào bãi đổ xe, gã nhanh nhẹn cua vòng xe vào vị trí đậu, lốp xe quét trên mặt đất ma sát thành một vết tro bụi, sau đó gã xuống xe đóng cửa, xách cổ Lục Dịch Trạm đã có chút say xe từ ghế phụ ra ngoài.

Lục Dịch Trạm tăng ca mấy ngày tưởng đã có thể ngủ ngon, ngờ đâu vừa trải qua một hồi đua xe giờ lại bị xách ra nên có chút không thoải mái, ghé vào cửa xe nôn khan.

Đường Nhị Đả dùng bả vai kẹp lấy máy truyền tin, lé mắt nhìn Lục Dịch Trạm còn đang nôn khan bên cạnh, cởi bao tay ném vào ghế điều khiển, cười nhạo vào máy truyền tin: “Bạch Lục, cậu thật sự nguyện ý thay đổi vì người bạn này, thật làm cho tôi mở rộng tầm mắt mà.”

Lục Dịch Trạm mới vừa khỏe lại một chút, lúc này có sức đỡ cửa xe đứng lên, anh lau khóe miệng, mang theo mê man và lo lắng nhìn về phía Đường Nhị Đả: “Sếp, anh vừa mới nhắc đến Bạch Liễu à? Bạch Liễu làm sao vậy? Cậu ấy có chuyện gì không?”

Đường Nhị Đả nhướng mày, nói với máy truyền tin: “Bạch Lục, cậu nói thử xem, sau khi người bạn cảnh sát chính trực của cậu biết gương mặt thật của cậu thì sẽ thế nào đây?”

Tiếng bước chân chạy vội của Bạch Liễu trên hàng lang đột nhiên ngừng lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của hắn.

Nhưng tiếng bước chân chỉ ngừng không đến một giây lại vang lên, giọng điệu Bạch Liễu một chút cũng không thay đổi, thậm chí còn mang theo sự trêu chọc: “Đường đội, anh cho rằng cậu ấy không biết tôi là người như thế nào à?”

“Anh cho rằng dựa vào cái gì cậu ta có thể làm bạn bè mười năm với tôi?”

Lục Dịch Trạm đứng thẳng người, trộm nhìn thần sắc căng thẳng của Đường Nhị Đả.

Lục Dịch Trạm vẫn luôn lừa mình dối người rốt cuộc ý thức được Bạch Liễu có thể đã phạm tội gì đó, anh hoảng hốt xoa xoa mặt mình: “Sếp ơi, chẳng lẽ Bạch Liễu đã phạm tội gì đó à? Cậu ấy cũng xem như là một nửa em trai của tôi rồi, người thân của cảnh sát có được giảm hình phạt không?”

“Cậu ấy không giết người phóng hỏa phải không?!” Lục Dịch Trạm khẩn trương nhìn Đường Nhị Đả, “Sếp, cậu ấy có chút nhân cách phản nhân loại xã hội, nhưng cậu ấy không cố ý phạm tội đâu! Ngày thường cậu ấy vẫn kiềm chế bản thân rất tốt, nếu không đụng đến cậu ấy thì không có chuyện gì..”

Đường Nhị Đả im lặng quỷ dị không nói tiếng nào càng làm cho Lục Dịch Trạm thêm nôn nóng, không biết đường nào mà lần.

Lục Dịch Trạm nhịn không được che kín mặt mày, dùng giọng điệu cực kỳ đau khổ nói: “Hay là cậu ấy biến thành một tên bi3n thái giết người liên hoàn rồi sao, còn không thì lẽ nào dính líu đến đại án kinh tế quốc tế, trời ơi, tôi mới tăng ca hai ngày không gặp cậu ta, cậu ta đã biến thành như vậy ——”

“Đều là lỗi của tôi, nếu biết như vậy thì đêm nay tôi không tăng ca rồi.” Lục Dịch Trạm áy náy không nguôi.

Đường Nhị Đả: “……”

Cái đỵt!!! Người này sao lại thế này!!

Bạch Liễu tấm tắc hai tiếng: “Anh xem tôi đã nói thế nào?”

“Không bằng suy nghĩ lại, giao dịch với tôi đi, thế nào?” Bạch Liễu vừa tránh né tuần tra viên truy đuổi, vừa nói chuyện với Đường Nhị Đả giống như 2 người bạn buôn chuyện trên bàn cơm.

Đường Nhị Đả mặt mũi đen sì sì, gã kéo cổ Lục Dịch Trạm đi về phía thang máy ở bãi đổ xe, dùng thẻ công tác mở cửa thang máy rồi đi vào nhấn nút Báo động.

“Tôi có thể đưa tiền, cậu ra giá đi, rồi đem phương án giải quyết khí ho4hồng cho tôi.” Giọng điệu Đường Nhị Đả bắt đầu trở nên tức tối.

Đường Nhị Đả vừa nhất nút Báo động nháy mắt  thì nơi hành lang Bạch Liễu vang lên tiếng cảnh báo, ánh đèn trắng sáng cũng chuyển thành màu đỏ sậm lập lòe.

“Báo động! Báo động! Có dị đoan trốn thoát!”

Bạch Liễu không chút hoang mang quẹo vào một khúc ngoặc ở hành lang, tránh sự truy đuổi của người khác.

Hắn chờ đợi cả đêm, để ý quy tắc tuần tra 15 phút đã rút ra một kết luận —— đó chính là không có nhiều đội viên ở căn cứ, nếu không thì mỗi lần tới kiểm tra hắn cũng sẽ không chỉ có đúng một người.

Trong tình huống đó, Bạch Liễu vượt ngục cũng có vẻ rất thoải mái, hắn không hề sốt ruột mà đổi ngược lại đối phương lại càng gấp rút hơn, bởi lẽ nếu hắn trốn thoát thành công thì chứng minh hắn khó xử lý, tuần tra viên bình thường đều không dám đến gần hắn, hoặc nếu có bắt lấy hắn thì cũng không biết nhốt hắn vào đâu.

Nhưng Đường Nhị Đả cũng đã đến kịp lúc.

Bạch Liễu nghe âm thanh bên Đường Nhị Đả truyền đến tiếng thang máy, tai lắng nghe tiếng nhắc nhở của thang máy mỗi khi đến một tầng, thầm đến trong lòng —— một, hai, ba.

Từ đây đi xuống bãi đổ xe của Đường Nhị Đả 3 tầng hoặc là hướng lên 3 tầng, nhưng Bạch Liễu nhớ kiến trúc hình tròn của nơi đây không cao, khả năng là đi xuống nhiều hơn.

Suy ra nơi này nằm ở tầng ngầm thứ 4 —— Bạch Liễu trong lòng tính toán.

Bạch Liễu đem tờ tiền giấy linh hồn lẫn trong đống tiền xu lúc nãy nhét vào túi, tiếp tục nói qua máy truyền tin: “Tôi muốn bàn với anh không phải vì tiền, tôi có thể nói cho anh biết phương pháp giải quyết khí ho4hồng nhưng  đổi lấy thứ khác từ anh.”

Lần đầu tiên thấy Bạch Lục chê tiền, Đường Nhị Đả nhăn chặt mày: “Cậu muốn đổi thứ gì?”

“Tôi muốn anh bán linh hồn cho tôi, sau đó gia nhập đội ngũ của tôi.” Bạch Liễu chốt hạ, “Tôi muốn tham gia giải đấu năm nay nhưng chiến đội của tôi trước mắt còn rất lộn xộn, bọn họ cần có một huấn luyện viên có kinh nghiệm để huấn luyện bọn họ thi đấu.”

“Anh đã thắng giải đấu, cũng có rất nhiều kinh nghiệm phong phú, hẳn là thông tin chi tiết các đội và người chơi tham gia anh cũng hiểu biết rất rõ.” Bạch Liễu khen ngợi thật lòng, “Chỉ có anh mới thích hợp làm huấn luyện viên cho đội ngũ của chúng tôi, Đường đội trưởng.”

“Tôi để lại một phòng đầy tiền để mua linh hồn của anh rồi đó, anh thấy có được không? Lâu rồi tôi chưa ra tay rộng rãi như vậy đó!” Giọng điệu Bạch Liễu nhàn nhã trêu chọc mang theo ý cười không đứng đắn, giống như là đang đùa giỡn thú cưng của mình.

Trong máy truyền tin phát ra tiếng cười sát khí lạnh lùng, rõ ràng Đường Nhị Đả đã bị Bạch Liễu chọc giận, gã hít sâu nói: “Bạch Lục, cậu tốt nhất đừng để tôi bắt được.”

Theo tiếng thang máy phát ra tiếng “Đinh” báo hiệu tới nơi, Đường Nhị Đả sắc mặt lạnh nhạt cũng cúp máy truyền tin.

Gã túm lấy Lục Dịch Trạm kéo ra thang máy, đồng thời sắc mặt lãnh khốc mà tiếp tục gọi máy truyền tin: “Báo cáo, chi đội trưởng chi đội 3 Đường Nhị Đả đang truy kích dị đoan 006 trốn thoát, yêu cầu đóng hết cửa ra vào căn cứ, theo dõi hướng đi của đối tượng..”

Nói tới đây, gã dừng một chút, đôi mắt màu xanh biển của Đường Nhị Đả mang theo cảm xúc phẫn nộ và căm hận biến thành một màu xám đen, giọng nói cũng trầm thấp nhưng sắc mặt bình thản đến quái dị:

“Nhược điểm của dị đoan mã số 006 là nước, yêu cầu sử dụng phòng dị đoan 【 suối nguồn c4n nuốt】mã số 1087.. Sau khi bắt giữ 006 sẽ giam hắn ở phòng này tiến hành thẩm vấn.”

Đường Nhị Đả li3m răng nanh của mình, đồng tử gã mở rộng, cảm giác hưng phấn giết chóc khiến tiếng hít thở trở nên thong thả: “Muốn tôi áp dụng phương thức thẩm vấn à? Dị đoan 006 không thích bị người khác ấn đầu vào nước liên tục, đây là cách thẩm vấn của tôi.”

Lục Dịch Trạm ch4m rãi nhìn biểu tình vô cảm của Đường Nhị Đả, sắc mặt anh thay đổi.

Lục Dịch Trạm nghiêm túc nhìn Đường Nhị Đả, anh trở tay n4mlấy tay Đường Nhị Đả không cho gã tiến về trước: “Anh không thể làm vậy được, cho dù cậu ấy phạm tội đi nữa thì cậu ấy cũng có nhân quyền.”

“Anh không thể làm như vậy á?” Đường Nhị Đả điên loạn cười một tiếng, tròng mắt mở lớn, trên mặt một chút cảm xúc cũng không có, gã ngước mắt nhìn Lục Dịch Trạm gạt tay anh ra, “Cậu biết không, tôi cũng đã nói với Bạch Lục rất nhiều lần câu đó 【 cậu không thể làm như vậy 】, nếu như cậu ta thật sự không làm một lần thì tôi cũng không ra nông nỗi như ngày hôm nay.”

Đường Nhị Đả dùng sức kéo tay Lục Dịch Trạm ra, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh, thế nhưng Lục Dịch Trạm c4n răng vẫn không buông tay. Giây tiếp theo Đường Nhị Đả liếc mắt nhìn Lục Dịch Trạm, gã n4mnhẹ xương cổ tay anh gập lại, Lục Dịch Trạm bị chiêu đó của gã khuỵu người xuống dưới không nhịn được suýt xoa một tiếng.

“Nhân quyền à?” Ánh xanh nước biển trong mắt Đường Nhị Đả sáng lên thật ghê rợn, gã đến gần Lục Dịch Trạm lưu loát bẻ gập tay lại như cũ, sau một tiếng răng răng giòn vang, khớp tay anh đã được chỉnh lại.

Lục Dịch Trạm sắc mặt trắng bệch, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh.

“Con người trên toàn thế giới đều có thể sống sót, nhưng dị đoan thì không.” Đường Nhị Đả đồng tử chấn động, gã điên cuồng nhếch miệng, “Bởi vì chúng ta không phải là người, là quái vật.”

“Quái vật thì không có nhân quyền.”

Tác giả có lời muốn nói:

6 muốn chơi xỏ 2, thật ra 2 cũng bị 6 chơi xỏ rất nhiều lần rồi, nhưng cho dù 2 gi3t ch3t 6 thì 2 cũng không thắng được, bởi vì bọn mtt sẽ cứu sống 6.

6 căn bản cũng không quan tâm 2 có thể gi3t ch3t hắn hay không, cho nên 2 sẽ bắt người, nếu không thì sẽ không giết 6 dễ dàng được. Nhưng 2 đã đến cực hạn rồi, ở dòng thời gian khác 6 đã xỏ lá ba qu3 gã vì cảm thấy đùa vui với gã rất thú vị, trong suốt quá trình còn giả vờ phối hợp diễn kịch làm cho 2 nghĩ rằng mình đã thắng, nhưng kì thật tất cả chỉ là trò đùa của 6 mà thôi, thật sự rất ác liệt.

Giá trị tinh thần hiện tại của 2 đã về 0 rồi.

Hãy đầu hàng đi 2! Đối nghịch với 6 chỉ tốn công vô sức thôi! Theo phe công chúa 6 mới là chân ái!

- -----oOo------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện