Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 156


trước sau

Kiến trúc toàn thể của căn cứ là hình tròn, mà phòng dị đoan 【0001】lại nằm ở đỉnh của nó, là nơi sâu nhất, cũng chính vì vậy mà con đường đi tới căn phòng đó nghiêng xuống phía dưới.

Đường Nhị Đả tiếp tục đi xuống dưới.

Càng đi xuống hơi nước càng nhiều, có thể ngửi được mùi tanh của hỗn hợp rong biển và các loại cá dưới đáy biển.

Nhưng mùi tanh này cũng không nồng lắm, chỉ thoang thoảng trong không khí, ngửi vào khiến người ta cảm thấy mơ màng như cảm giác chìm vào đáy nước. Đường Nhị Đả đã trải qua rất nhiều kiểu công kích của dị đoan nên loại khí vị mê hoặc này không ảnh hưởng gì đến gã.

Nhưng đối với một người mẫn cảm với mùi tanh mà nói thì loại khí vị này rất có hiệu quả làm hạ thấp giá trị tinh thần cực kỳ nghiêm trọng.

Mùi tanh lúc có lúc không trong gian làm đồng tử Mục Tứ Thành co lại, tiếng hít thở của cậu thô nặng có vẻ rất khó khăn, Lưu Giai Nghi rất nhanh phát hiện cậu không ổn: “Mục Tứ Thành?”

“Mùi tanh này làm anh nhớ đến phụ bản 《 Thị trấn Siren》đã từng chơi qua, người cá trong đó chính là có mùi này.” Mục Tứ Thành lắc lư đầu, cố làm mình tỉnh táo, “Có thể quái vật ở đây có hình dáng người cá.”

Hiện tại bọn họ đang ở trong hiện thực, nếu như bị quái vật mê hoặc thần chí thì cũng không có thuốc tẩy trắng giá trị tinh thần để hồi phục lại.

“Hay là tạm thời cậu dùng giấy vệ sinh bịt lỗ mũi lại đi, để khỏi ngửi thấy mùi này nữa.” Mộc Kha móc một bao giấy vệ sinh đưa cho Mục Tứ Thành, “Hít thở ít thôi, nếu giá trị tinh thần của cậu bị hạ thấp thì chúng ta liền phiền phức đấy!”

“Khoan đã..” Mục Tứ Thành vừa định duỗi tay qua lấy bao giấy vệ sinh Mộc Kha đưa thì nhíu mày chậm chạp nói, “Mùi này.. còn thoang thoảng có mùi tiền nữa.”

Mộc Kha nhanh chóng lấy lại bao giấy vệ sinh, đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn Mục Tứ Thành: “Cậu ngửi được mùi của Bạch Liễu rồi à? Có ngửi được anh ta đang ở đâu không?”

Cánh tay Mục Tứ Thành đưa ra dừng ở giữa không trung, khuôn mặt cậu không cảm xúc liếc nhìn Mộc Kha.

Mộc Kha tiếp tục hai mắt tỏa sáng nhìn Mục Tứ Thành, hận không thể dí đầu cậu xuống đất để đánh hơi như chó: “Cậu ngửi nhanh đi!”

Mục Tứ Thành: “……”

Sao lúc nãy còn bảo tôi hít thở ít thôi?! Bây giờ xem tôi như công cụ sử dụng dzẫy?!

Cùng lúc đó, rốt cuộc Đường Nhị Đả cũng từ trong bóng đêm s0 soạng ra tới, gã từng bước lướt qua đám sương mù đen quanh quẩn bên thân, n4mchặt súng thợ săn, nhắm ngay Bạch Liễu đang đứng trước căn phòng 【0001】không bao giờ mở cửa.

“Chúng ta lại gặp nhau rồi, Đường đội trưởng.” Bạch Liễu mỉm cười nhìn Đường Nhị Đả, hắn giương mắt nhìn họng súng Đường Nhị Đả nhắm về phía mình, “Chúng ta cùng nhau thương lượng giao dịch tôi mới nghĩ ra đi, được không nào?”

“Tôi giao cho anh phương án giải quyết khí ho4hồng Càn Diệp, nhưng đổi lại anh mở cánh cửa phòng sau lưng ra cho tôi nhìn bên trong nhé?”

“Chỉ cần không có vụ nổ kia thì khí ho4hồng Càn Diệp sẽ không tràn lan khắp nơi trên thế giới.” Trong đôi mắt màu xanh biển của Đường Nhị Đả có một cơn lốc xoáy cảm xúc cực lớn đang điên cuồng xoay tròn, tựa như muốn c4n nuốt Bạch Liễu và cả chính bản thân gã, “Tôi cảm thấy sự tồn tại của cậu sẽ tạo thành nguy hại hơn so với khí ho4hồng Càn Diệp.”

“Cho nên anh rốt cuộc quyết định gi3t ch3t tôi, không trao đổi phương án giải quyết với tôi nữa.” Bạch Liễu hơi có chút kinh ngạc mà nhướng mày, hắn thú vị nhếch khóe miệng, “Vậy còn hơn một ngàn người vô tội khác đã bị khí ho4hồng Càn Diệp ô nhiễm thì sao, anh quyết định không cứu họ à?”

Bạch Liễu đẩy họng súng Đường Nhị Đả ra phía trước, không nhanh không chậm hỏi gã: “Anh muốn trơ mắt nhìn bọn họ khô héo sao, Đường đội trưởng?”

Đồng tử Đường Nhị Đả mở rộng, gã n4mchặt súng không buồn quan tâm lời Bạch Liễu nói: “Cứu bọn họ tức là để cậu tồn tại, cậu tồn tại thì chỉ có thể cứu được một ngàn người, nhưng nếu có thể trừ bỏ mối nguy hại là cậu thì ngoài một ngàn người đó tất cả đều được cứu, để cậu tồn tại là phương án tệ hại nhất.”

“Hy sinh một ngàn người, sau đó gi3t ch3t cậu mới là lựa chọn đúng đắn.”

“Lựa chọn á?” Bạch Liễu tới gần Đường Nhị Đả, gần đến nỗi họng súng của Đường Nhị Đả đã chạm lên trán hắn, hắn mỉm cười, “Nghe giống như là tôi sẽ nói, cũng giống là việc tôi sẽ làm vậy, Đường đội trưởng, rốt cuộc anh đưa ra một sự chọn lựa rất phù hợp với giá trị quan của tôi.”

“Vậy tại sao anh không trực tiếp nổ súng đi?” Bạch Liễu dùng tay cầm họng súng Đường Nhị Đả, hắn nhìn thẳng Đường Nhị Đả, “Anh chọn lựa chính xác rồi, vậy thì còn do dự gì nữa?”

“Là bởi vì trong một ngàn người bị ô nhiễm đó, có một người tên là Tô Dạng phải không?”

Đường Nhị Đả luôn bình tĩnh nãy giờ rốt cuộc không thể kiềm chế được mà run tay, đôi mắt màu lam bởi vì cảm xúc kịch liệt mà chuyển thành gần như màu đen trong nháy mắt, hô hấp cũng nặng nề, gã n4mchặt khẩu súng đến độ đầu ngón tay trắng bệch.

Tô Dạng thường thường che miệng lại họ sặc sụa, trên thẻ nhân viên lúc nào cũng có mùi nước ho4gay mũi đến kỳ quái,, anh cố nhịn mà luôn đem theo một lọ nước ho4khí ho4hồng Càn Diệp bên người để trì hoãn tốc độ héo tàn, rõ ràng là con gái chỉ vừa mới đầy tháng  nhưng rất ít khi về nhà, mỗi lần kiểm tra đo lường đều nhận thấy nội tạng và xương cốt đã dần dần khô héo …

Tất cả đều rõ ràng trước mắt, Tô Dạng lại một lần nữa sẽ héo tàn.

Tô Dạng ngửa đầu cười ngượng ngùng  với Đường Nhị Đả, anh nói đội trưởng, không cần gấp gáp tìm kiếm phương pháp giải quyết khí ho4hồng Càn Diệp đâu, chúng ta làm ngành này thì kết cục hẳn là sớm đoán được, được ngày nào hay ngày đó, tôi cũng đã có vợ con, tuy rằng cảm thấy có lỗi với bọn họ nhưng tôi thật sự không có gì tiếc nuối cả, tôi rất hạnh phúc.

Nếu tôi ch3t thì căn cứ sẽ cấp cho gia đình tôi một khoản trợ cấp an ủi, Tiểu An và tôi vẫn luôn muốn
dọn sang nhà mới, chờ đến khi nhận được số tiền này, rốt cuộc cô ấy có thể mang con sống ở một nơi ưng ý rồi.

“Đội trưởng!” —— Tô Dạng cười gọi gã, cúi chào gã, dùng con ngươi trong suốt sạch sẽ nhìn gã, nói: “Phó đội trưởng chi đội 3, Tô Dạng, có yêu cầu với nhiệm vụ cuối cùng, bởi vì tôi đã bị ô nhiễm nên hãy để tôi thay anh, mang đội điều tra tới nhà máy ho4hồng!”

Lại là như vậy!

Đường Nhị Đả c4n răng đến độ quai hàm run rẩy, cảm xúc nồng đậm trong ánh mắt như muốn tràn ra ngoài, tròng trắng đều là tơ máu dày đặc.

Tô Dạng rõ ràng biết Bạch Liễu n4mgiữ phương pháp giải quyết, nhưng đến khi sắp ch3t anh cũng lại một lần nữa kiên trì buông tha Bạch Liễu, bởi vì anh tin tưởng Bạch Liễu vô tội.

Cho dù Bạch Liễu có biện pháp giải quyết mọi thứ thì Đường Nhị Đả cũng không nền dùng phương pháp tra tấn như vậy để bức bách Bạch Liễu!

Tô Dạng kiên quyết muốn thả Bạch Liễu, giống hệt như dòng thời gian kia!

Gã sẽ không để sai lầm xảy ra lần nữa! Gã sẽ không để Bạch Liễu sống sót rời khỏi căn cứ!

Cho dù hy sinh Tô Dạng và hơn một ngàn người cũng không làm vụ nổ kia xảy ra, Bạch Lục trưởng thành quá sức nguy hiểm, chỉ tham gia ba phụ bản đã liên hệ được với Tà Thần, còn thể thể thao túng Tà Thần ô nhiễm đến dị đoan..

Nếu thả cậu ta liền tương đương với giao tất cả dị đoan vào tay Bạch Lục —— khuôn mặt máu me đầm đìa của các đội viên đã ch3t trong tay Bạch Lục lại hiện ta trước mắt Đường Nhị Đả, bọn họ rít lên ——

—— đội trưởng, Gi3t ch3t hắn! Gi3t ch3t ngọn nguồn của hết thảy mọi thứ! Giết hắn thì tất cả mới có thể kết thúc! Nếu không cả thế giới sẽ tồn tại dưới sự thống trị của Tà Thần!

Cho đến lúc đó, những người mà Tô Dạng muốn bảo vệ, cha mẹ anh, vợ, con gái, còn có toàn bộ chi đội 3, đều sẽ héo tàn vì loại nước ho4này.

Gã không cứu được Tô Dạng, khi gã muốn cứu, Tô Dạng lại muốn gã cứu người khác.

Đường Nhị Đả kéo cò súng, trong nháy mắt đột nhiên từ bên cạnh có người chạy ra.

Anh từ sau lưng Đường Nhị Đả gập tay gã lại, viên đạn sượt qua sát bên chân Bạch Liễu, Lục Dịch Trạm nhìn mà trong lòng run lên kêu một tiếng: “Cha, Bạch Liễu tớ gọi cậu là cha luôn được chưa! Lần sau cậu đừng n4mhọng súng người khác chĩa vào mình chứ?! Tớ mà phản ứng chậm một chút thì bây giờ phải cùng cậu ăn lẩu ở âm tào địa phủ rồi!”

Bạch Liễu lười nhác mà dựa vào trên tường, mắt lé xem Lục Dịch Trạm: “Thì cũng mới học được từ cậu chứ đâu.”

Mười phút phía trước anh đẹp trai Lục Dịch Trạm n4mlấy nòng súng  Bạch Liễu nhắm ngay chính mình giữa trán nghẹn lời: “…… Cậu không thể học cái nào tốt của tôi à?!”

“Không thể.” Bạch Liễu hơi hơi bĩu môi,  “Tôi chỉ thích học cái xấu thôi biết không!”

Đường Nhị Đả đột nhiên bị Lục Dịch Trạm cao to từ phía sau nhào tới làm cho bất ngờ, trong nháy mắt không phản ứng kịp, gã thậm chí còn không nghĩ đến người thường như Lục Dịch Trạm sẽ xuất hiện ở nơi vùng cấm này, cho nên vừa rồi gã còn tưởng sau lưng là quái vật do Bạch Liễu khống chế.

Đường Nhị Đả muốn gi3t ch3t quái vật, theo bản năng cầm súng chuẩn khị bắn thứ sau lưng mình, vừa quay đầu trong nháy mắt thì thấy không phải quái vật, mà là người cảnh sát bị gã mang về đây Lục Dịch Trạm.

Chưa hết kinh ngạc, suýt nữa thì bắn trúng người vô tội, Đường Nhị Đả khống chế không kéo cò súng, gã ném súng mình đi làm viên đạn bắn qua một bên.

Lục Dịch Trạm lợi dụng khe hở vài giây lúc Đường Nhị Đả thu hồi công kích súng của gã thì dùng tiểu xảo mình học được ở trường cảnh sát, lưu loát giữ chặt đôi tay Đường Nhị Đả bắt chéo sau lưng khống chế gã.

Đường Nhị Đả nếu cố gắng thì cũng không thể không thoát được, gã được huấn luyện chuyên nghiệp, tố chất thân thể so với Lục Dịch Trạm thì chỉ hơn chứ không kém, nhưng nếu gã muốn thoát ra thì phải dùng cách thức bạo lực, hiện tại tay chân của Lục Dịch Trạm đều dán sát gã, như vậy Lục Dịch Trạm nhất định sẽ bị mất tay mất chân, Đường Nhị Đả cũng không muốn tổn thương Lục Dịch Trạm vì anh chỉ là người thường, cho nên tư thế phản kháng cũng thu lực không ít.

Càng làm cho Lục Dịch Trạm lên mặt.

Có tiện nghi không chiếm là thằng ngu, Lục Dịch Trạm lợi dụng khe hở Đường Nhị Đả không muốn làm anh bị thương, n4mlấy hai tay bắt chéo sau lưng của Đường Nhị Đả áp gã lên tường.

Đường Nhị Đả tức đến nỗi gân xanh nổi đầy cổ: “Tôi là thượng cấp của cậu đó! Cậu buông tôi ra!”

Lục Dịch Trạm được tiện nghi còn khoe mẽ, một bên dùng thân thể to bự của mình áp Đường Nhị Đả dán trên vách tường gắt gao, một bên tỏ vẻ đáng thương la lớn: “Sếp ơi! Đừng tùy tiện dùng súng vậy chứ! Có chuyện gì cả nhà ngồi xuống ăn cái lẩu cùng nhau tâm sự được mà! Cứ phải để máu chảy làm chi! Tôi thề là bạn tôi tuy rằng không phải người tốt gì, nhưng chuyện xấu cậu ta làm chưa đến nỗi phải bị tử hành đâu sếp ơi!!”

Bạch Liễu thuận miệng hùa theo Lục Dịch Trạm: “Đúng vậy đó sếp ơi, tôi chỉ làm buôn bán nhỏ, giao dịch lớn nhất giá trị cũng chưa đến một vạn nữa, không đến mức đối xử với tôi như vậy chứ?”

- -----oOo------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện