Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 177


trước sau

Một người chơi khác nhíu mày tới gần Tề Nhất Phảng cắt ngang sự tưởng tượng của cậu ta.

Cậu này cũng là tuyển thủ được Đường Nhị Đả cứu thoát khỏi đòn tấn công vừa rồi, lúc này trong giọng nói có chút sợ hãi: “Anh Tề, em cảm thấy có gì đó không ổn…”

Tề Nhất Phảng là người chơi mạnh nhất trong bộ ba và có nhiều khả năng lọt vào đội chiến lược của Hiệp Hội Quốc Vương so với hai người chơi còn lại. Mặt khác, nhìn Đường Nhị Đả lầm lì và mạnh mẽ đến mức khiến người ta phải ngứa da đầu, thì khi gặp vấn đề gì  thì bọn họ vẫn có xu hướng thảo luận với Tề Nhất Phảng.

Tề Nhất Phảng thu hồi ánh mắt nhìn về phía Đường Nhị Đả, quay về phía người chơi, hỏi: “Sao vậy? Làm sao vậy?”

“Anh Tề, anh có cảm thấy không……” Sắc mặt người chơi căng thẳng, “Số lượng hoa hồng xung quanh chúng ta đang giảm từng chút một …”

Tề Nhất Phảng nghe xong thì sửng sốt, Đường Nhị Đả phía sau cậu ta đang tấn công cũng chậm tay lại một nhịp.

Hai người không hẹn mà cùng nhìn chung quanh một vòng —— hoa hồng không có dấu hiệu giảm đi rõ ràng lắm.

Nhưng điều này không bình thường chút nào!!

Bởi vì bọn họ đã tấn công lưu dân liên tục trong 3 giờ đồng hồ, hoa hồng phải tăng lên mới đúng chứ!!

Sắc mặt Tề Nhất Phảng cũng thay đổi: “Có người tới trộm hoa hồng à? Bạch Liễu đã tới?!”

Bọn họ trong không gian này điên cuồng đánh ch3t đám quái vật điên khùng, chính là chờ Bạch Liễu tới đây để trộm hoa hồng rớt ra!

“Không thể nào, ngoại trừ đám quái vật lưu dân bị mùi nước hoa dụ tới thì tôi không nhìn thấy bất kỳ sinh vật nào khác tới gần.” Đường Nhị Đả phản đối.

Nhưng sau khi nói xong, sắc mặt Đường Nhị Đả trở nên đen kịt, gã vẫn không ngừng chú ý tới xung quanh, nếu Bạch Lục thật sự xuất hiện để ăn trộm hoa hồng thì gã không thể nào không nhìn thấy.

Vậy rốt cuộc là ai đã trộm hoa hồng?

Xa xa, Bạch Liễu giương ống nhòm, nhếch khóe miệng, xung quanh hắn là những đồi hoa hồng Càn Diệp chất cao đáng kể, số lượng vẫn không ngừng tăng lên, bởi vì có người không ngừng vận chuyển hoa hồng đến đây, hoặc nói cách khác là ăn trộm hoa hồng.

Đi tới đi lui chăm chỉ vận chuyển hoa hồng Càn Diệp thế mà lại là một đám lưu dân quần áo rách rưới tả tơi nhưng tinh thần lại rất tỉnh táo minh mẫn!

Nhìn mặt những lưu dân thì nhận ra chính là những lưu dân đã tấn công Bạch Liễu ban ngày ở nhà máy bỏ hoang.

Những lưu dân này âm thầm ẩn nấp trong đống quái vật lưu dân điên cuồng tấn công Đường Nhị Đả, nhẹ nhàng gom góp những bông hoa hồng ở rìa 【 Không gian ma thuật  】, cố gắng không thu hút sự chú ý của Đường Nhị Đả hoặc lọt vào phạm vi tấn công của bọn họ.

Những lưu dân này đã khôi phục lại ý thức, có thể duy trì tỉnh táo tương đối rõ ràng với mùi nước hoa, cho nên sẽ không hỗn loạn tấn công Đường Nhị Đả.

Khi bốn người kia còn đang quay cuồng với đám quái vật lưu dân, thì những người lưu dân bình thường âm thầm lặng lẽ chuyển một số lượng lớn hoa hồng Càn Diệp cho Bạch Liễu.

Trước đó, Bạch Liễu cũng từng tính đến việc trực tiếp sử dụng những lưu dân trong cánh đồng hoa để giúp hắn ăn trộm từ những người hái hoa khác, nhưng sau khi nói chuyện với những lưu dân trong nhà máy và tự mình thử nghiệm, Bạch Liễu nhận ra rằng đám lưu dân cả ngày ở dưới ruộng hoa đã hoàn toàn hết thuốc chữa.

Cho dù dùng nước hoa nồng độ cao cũng không thể khiến bọn chúng tỉnh táo, nước hoa có thể tạm thời ngăn chặn công kích, đây chính là điểm yếu của bọn chúng, nhưng không có cách nào khôi phục ý thức.

Đám lưu dân xuất hiện vào ban đêm đã biến thành sinh vật cộng sinh hoàn toàn với hoa hồng Càn Diệp và mất linh hồn con người —— chúng nó trở thành một loại quái vật hoàn chỉnh, vì vậy mới có trong Sách Quái Vật “Nhà máy hoa hồng”.

Nhưng may mắn là Bạch Liễu đã tìm những lưu dân nghiện nước hoa nhưng vẫn có thể khôi phục sự tỉnh táo trong nhà máy —— Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi cũng đoán được điều này, nếu không giả thiết  【 nước hoa = thuốc tẩy trắng tinh thần  】sẽ vô dụng trong trò chơi.

Trò chơi sẽ không tạo ra các quy tắc vô ích.

“Bạch Liễu tiên sinh, ở đây đã có 160kg hoa hồng Càn Diệp rồi, xin hỏi chúng tôi còn phải khuân vác thêm nữa không?” Một lưu dân đứng đầu cung kính khom lưng, khuôn mặt ông ta vẫn còn khô héo rạn nứt rất nghiêm trọng nhưng ánh mắt đã sáng rõ tỉnh táo hơn rất nhiều.

Bạch Liễu gật đầu, Lưu Giai Nghi bên cạnh đang chữa trị cho một số người lưu dân bị thương trong quá trình vận chuyển —— những lưu dân trộm hoa hồng này không vào trung tâm của trận chiến vì vậy vết thương tương đối nhẹ, về cơ bản  Lưu Giai Nghi chỉ cần một giọt thuốc giải độc là có thể điều trị được.

Ngược lại, những lưu dân được đối xử tử tế lại cảm thấy sợ hãi lóng ngóng không biết phải làm gì —— lâu lắm rồi họ đã không được đối xử như con người, còn bị đám người trong nhà máy gọi là tiện dân.

Người lưu dân mới vừa thông báo tình hình hoa hồng Càn Diệp cho Bạch Liễu do dự một lúc, sau đó ngẩng đầu yếu ớt nhìn hắn với vẻ hy vọng:

“Cảm ơn rất nhiều vì lòng tốt của ngài. Ngài thật tốt khi sẵn sàng phân phát nước hoa quý giá miễn phí cho đám người điên cuồng vì không có nước hoa như chúng tôi, để chúng tôi lại có thể khôi phục sự tỉnh táo của con người nói chuyện với ngài. “

Ông ta mím môi, tiến lên một bước, lo lắng nhẹ giọng nói: “Mong ngài thông cảm cho sự dông dài nhiều lời của tôi, tôi muốn chân thành hỏi lại, ngài nói rằng có thể cung cấp nước hoa cho những lưu dân như chúng tôi dùng phải không? “

“Đương nhiên là thật.” Bạch Liễu đặt ống nhòm xuống, chậm rãi quay người lại.

Nụ cười trên môi của Bạch Liễu khiến Lưu Giai Nghi nổi da gà, Bạch Liễu chân thành hứa: “Chỉ cần ông sẵn sàng hợp tác với tôi mọi lúc và ủng hộ tôi lên làm giám đốc nhà máy, tôi hứa rằng những lưu dân sẽ sẽ không phải lang thang nữa và sẽ sống một cuộc sống bình thường.”

“Ngày mai, tôi sẽ tiếp tục phát nước hoa kiếm được cho ông. Ông chỉ cần ở chỗ cũ chờ tôi.” Bạch Liễu nói.

Lời hứa đẹp như mơ này khiến nhóm lưu dân đang mang hoa hồng kích động một hồi, nhưng ngay sau đó họ đã bình tĩnh trở lại, ngoan ngoãn dưới ánh mắt của Bạch Liễu, nhìn chằm chằm Bạch Liễu với vẻ không tin.

“Tất nhiên tôi còn một việc nữa muốn nhờ ông.” Bạch Liễu nói, “Ngày mai hãy cố gắng tập hợp những lưu dân xung quanh ông, dụ họ lại đây.”

Bạch Liễu mỉm cười, đưa tay ra: “Tôi cũng sẽ cố gắng hết sức giúp bọn họ lấy lại tỉnh táo, sau đó mọi người cùng nhau cố gắng.”

Người lưu dân dẫn đầu nhìn bàn tay đang dang ra của Bạch Liễu, đóa hoa hồng trong mắt sắp héo tàn, nước mắt cả đời quấn quít lấy đôi mắt đang mở to.

Ông ta lau tay nhiều lần trên bộ quần áo rách nát của mình trước khi cẩn thận đưa bàn tay khô của mình ra nắm lấy Bạch Liễu.

“Chúng tôi tin ở ngài!” Ông ta nghẹn ngào nói trong nước mắt, “Tôi, chúng tôi sẵn sàng làm tất cả những gì có thể cho những
người tốt bụng, những người đã quên mình giúp đỡ chúng tôi như ngài, chúng tôi sẵn sàng sống ch3t vì ngài!”

Bạch Liễu cười hiền lành lương thiện: “Đừng cám ơn tôi, chúng ta là quan hệ hợp tác, đây là điều tôi nên làm.”

Lưu dân nắm tay Bạch Liễu, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi: “Không phải.. ngài.. ngài … chỉ có bấy nhiêu nước hoa, ngài kiếm được cực khổ bằng chính công sức của mình.. dùng hết sức để giúp chúng ta.. là thật, ngài thật sự là người tốt!”

Lưu Giai Nghi lặng lẽ nhìn 160kg  bông hồng  được những người lưu dân mạo hiểm cả mạng sống để mang về, sau đó liếc nhìn bốn người chơi vẫn còn quay cuồng cày bừa  trong 【 Không gian ma thuật  】ở phía xa kia.

Cuối cùng, đôi mắt ch3t lặng của cô bé rơi vào Bạch Liễu đang cười hớn hở như gió xuân nhưng đêm nay méo động đến một ngón tay.

“Cũng không vất vả lắm đâu.” Bạch Liễu xua tay, thở dài như đồng cảm với nhóm lưu dân, “Làm việc cho bọn tư bản, bị bọn tư bản hút máu khắp nơi như thế này, cũng không có thời gian hưởng thụ, không bằng sử dụng nước hoa mà mình kiếm được giúp đỡ người khác đúng không?”

Những người lưu dân cảm động quá mức: “hu hu hu! Ngài Bạch Liễu là người tốt!!”

Lưu Giai Nghi: “…”

Bạch Liễu, thật đáng sợ.

————————

Sắc trời sắp hừng đông, hoa hồng trong ruộng hoa khép lại cánh hoa, từng đợt lưu nhân không ngừng tấn công rốt cuộc dừng lại, bức tường trong suốt vô hình không biết đã biến mất từ lúc nào.

Khi lưu dân cuối cùng bị Đường Nhị Đả bắn ch3t, Tề Nhất Phảng mệt mỏi gục xuống quỳ trên mặt đất.

Tay và chân cậu ta co rút lại, hoàn toàn không thể đứng thẳng —— sau vài giờ tấn công liên tục, ngay cả người phục hồi thể lực tốt nhất cũng không thể hồi phục kịp khi phải hành động với nhịp độ nhanh cộng với sự kiệt quệ về cơ bắp, tinh thần như vậy.

Ngay cả khi Tề Nhất Phảng đã được Hồng Đào ma quỷ huấn luyện đặc biệt trong 【 Hồ Trò Chơi】một thời gian, thì cậu ta cũng khó có thể chống lại loại chiến đấu căng thẳng qua đêm này.

Hai người chơi khác cũng xụi lơ nằm lăn quay trên bùn đất.

Chỉ còn Đường Nhị Đả sau khi thu súng lại  vẫn có thể đứng vững trên mặt đất, giống như đã quen với loại tập trận xa luân chiến cường độ cao này.

Đường Nhị Đả cúi đầu nhặt một ít hoa hồng bỏ vào bao tải, sau đó vác lên vai lạnh lùng nói: “Tôi mang số này đi, hoa hồng còn dư tùy mấy người tự chia nhau.”

Sau đó bỏ đi luôn mà không buồn ngoảnh lại.

Tề Nhất Phảng dại ra nhìn bóng dáng rời đi Đường Nhị Đả, cậu duỗi tay muốn giữ đối phương lại, nhưng mở miệng rồi lại chẳng biết nói gì.

Cậu ta cảm thấy nên nói lời cảm ơn với người thợ săn mạnh mẽ đã bảo vệ họ suốt đêm, nhưng việc Đường Nhị Đả lạnh lùng rời đi đã cho thấy rõ ràng rằng gã không cần những thứ như “Lời cảm ơn của Tề Nhất Phảng”.

Sự bảo vệ suốt đêm của người thợ săn bí ẩn đối với họ dường như chỉ là sự bảo vệ theo thói quen dành cho những người đồng đội đang chiến đấu cùng nhau.

Người chơi bên cạnh thấy Đường Nhị Đả lấy đi một số lớn hoa hồng, vì thế nhanh chóng bò dậy đếm đếm số lượng hoa hồng còn lại.

Kết quả đếm tới một nửa, người này sững sờ quay đầu nhìn về phía Tề Nhất Phảng: “Anh Tề, tối hôm qua chúng ta đánh số lượng hoa hồng, mỗi người không đến 80kg đúng không?”

“… Không có, tôi đếm được một nửa, còn thiếu nhiều lắm.” Tề Nhất Phảng ngồi thẳng trên mặt đất, mệt mỏi xoa xoa thái dương hỏi: “Làm sao vậy? Thợ săn lấy nhiều hoa hồng sao?”

“Nhưng tối hôm qua anh ta là người chiến đấu nhiều nhất, 80% lưu dân là do anh ấy giết, lấy đi hoa hồng để hoàn thành nhiệm vụ là đúng rồi…”

Điều mà Tề Nhất Phảng nghĩ là số lượng hoa hồng mà ba người họ đã kiếm được đêm qua chưa đến 80 kg, hơn nữa hoa hồng bị mất tích không thể giải thích được.

Cho nên Tề Nhất Phảng cảm thấy chỉ có một mình thợ săn kia là có khả năng hoàn thành nhiệm vụ.

“Anh Tề.” Người chơi này giơ hoa hồng, ngơ ngác mà cắt ngang lời Tề Nhất Phảng nói, “…… Thợ săn kia, hình như đều để lại cho chúng ta mỗi người đủ 80kg hoa hồng Càn Diệp, tất cả chúng ta đều có thể hoàn thành nhiệm vụ hôm nay.”

Tề Nhất Phảng: “?!”

Tề Nhất Phảng thật sự kinh ngạc, cậu ta ngồi ngay ngắn, biểu tình ngạc nhiên: “Hoa hồng biến mất liên tục như vậy mà thợ săn đó vẫn chừa cho chúng ta mỗi người đủ 80kg hoa hồng ư?!”

Người chơi kia có chút hoảng hốt trả lời Tề Nhất Phảng: “Vâng, đúng vậy.”

“Thợ săn này, một mình chiến đấu với bao nhiêu quái vật chứ……” Tề Nhất Phảng không thể tin nổi mà lẩm bẩm tự nói.

Chờ khi ba người rời khỏi ruộng hoa của Bạch Liễu, quay trở về ruộng hoa của mình để kết toán thì Bạch Liễu mới đủng đỉnh chậm rãi dẫn Lưu Giai Nghi đi ra từ chỗ khuất.

Tuy rằng tối hôm qua hai người đều tránh xa cánh đồng hoa để giảm tốc độ ô nhiễm giá trị tinh thần, nhưng bởi vì cả hai đều phân phát nước hoa, Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi tối hôm qua cũng không có xịt nước hoa để khôi phục giá trị tinh thần nên giá trị tinh thần của họ bây giờ rất thấp.

Nhưng vấn đề này rất nhanh đã được giải quyết.

Công nhân chế biến vừa thấy số hoa hồng của Bạch Liễu thì sốc muốn rớt cằm.

Anh ta đi vòng quanh đống hoa hồng, cân tới cân lui đến lần thứ 3 mới dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn vẻ mặt vô tội của Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi đánh giá.

“200kg hoa hồng Càn Diệp?!”  Vẻ mặt công nhân chế biến không thể tin nổi, nhướng cao một bên lông mày nghi ngờ nói, “Mấy người hái suốt đêm luôn à?”

Tác giả có lời muốn nói:

Cơ hữu: Chú ý! Chú ý! Xin giới thiệu! Không ngại khó, chăm chỉ, lãnh đạo nói gì làm đó, vừa hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ lại còn tích cực giúp đỡ đồng nghiệp mà không cần hồi đáp ( 2:?), là người gánh vác tất cả trách nhiệm, osin văn phòng được người người yêu mến, cán bộ lão thành tốt nhất của các người mới, đồng nghiệp mến thương, cấp dưới ngoan hiền của lãnh đạo, tiểu đội trưởng Đường Nhị Đả!

Ta: 2 làm người thật đáng thương.jpg

2:……

- -----oOo------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện